Khi quay trở lại trước tủ kính kia, quả bóng rổ được bày bán rất lâu trên kệ đã không còn thấy nữa.
"Này, đúng là không khéo mà, vừa mới có một đứa nhỏ mua mất rồi." Ông chủ ngồi d*ng ch*n dưới quạt, cười nói, "Này nhóc, ba ngày hai bữa lại ngó nghiêng ở đây, tưởng chú không biết à? Tiếc là quả bóng đó là quả cuối cùng, vừa mới có đôi vợ chồng trẻ mua cho con trai làm quà sinh nhật rồi."
Không rõ trong lòng có cảm giác gì, Trần Trúc lịch sự nói tiếng cảm ơn, nhấc chân bước ra khỏi cửa tiệm.
Mua mất rồi à, quà sinh nhật... Vậy đứa bé đó, chắc hẳn rất vui nhỉ.
Môi cậu thiếu niên mím thành một đường thẳng, mặt căng ra, không lộ ra một chút mất mát nào.
Cũng tốt, Trần Trúc nghĩ, không cần phải lo nghĩ vớ vẩn nữa.
Về đến nhà, cậu cứ theo trình tự mà làm bài, làm đề, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh.
Gió đêm mùa hè thổi khiến người ta nóng bức khó chịu, Trần Trúc tháo những cánh quạt cũ kỹ xuống, từng cánh từng cánh rửa sạch, xịt lên một chút nước hoa.
Chiếc quạt cũ kỹ kêu cót két, mang theo hơi mát, từ từ thổi vào mặt Trần Trúc.
Một mình ở nhà, Trần Trúc liền c** tr*n, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, đối diện với chiếc quạt cũ kỹ mà đọc thuộc lòng bài văn mẫu tiếng Anh.
"Dear Mingming, I heard that..."
"Best wishes for you..."
"Sai rồi." Phát âm trầm thấp tròn trịa của người đàn ông, nhẹ nhàng lướt qua tai cậu thiếu niên, "Chỗ này, dùng to
- best wishes to you."
Trần Trúc nhắm mắt lại, nghe tiếng quạt cũ kỹ cót két, lại rơi vào ma chướng dịu dàng mật ngọt của Từ Lan Đình.
Vị thuốc lá đắng chát, căn phòng ẩm thấp mờ tối, tiếng ngâm khẽ, đứt quãng.
"We are made one with what we touch and see... a..." giọng nói của người đàn ông nhẹ và khàn, ẩn trong tiếng cót két của ván giường, thần bí, say mê, bí mật câu dẫn người khác, chìm đắm trong đêm hè ẩm ướt.
"Sweet heart, nhẹ một chút, ưm...."
Trần Trúc mở mắt, đưa tay chỉnh tốc độ quạt lên mức cao nhất.
Gió nóng thổi vào mí mắt ấm áp của cậu. Bình tĩnh lại, Trần Trúc liền nhìn rõ sự tàn nhẫn dưới vẻ ngoài dịu dàng của Từ Lan Đình.
Người đàn ông cười, mày mắt thâm thúy như vậy, đẹp như vậy, nhưng đáy mắt lại là sự giễu cợt.
"Ok, tùy em thôi." Hắn đưa tay lên, thờ ơ nhìn thời gian, "Tôi còn có việc, hôm nay không ở cùng em được. -"
Trần Trúc không cần hắn "ban ơn", Từ Lan Đình cũng không cần của cậu "đồng hành".
Dù sao, số người tranh nhau ở bên cạnh Từ Lan Đình nhiều như cá diếc qua sông. Nghe lời, hiểu chuyện, nhiệt tình, biết cách lấy lòng.
Dù sao, cũng sẽ không có ai giống như cậu không biết điều, cố chấp như vậy, lại không chịu cười nịnh dỗ dành đại công tử vui vẻ.
Trần Trúc hít sâu một hơi, bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.
"Quiet, quietly"
Học từ vựng đến tận đêm khuya, đến khi ba ngàn từ đều khắc ghi trong lòng, Trần Trúc mới đứng dậy đi tắm.
Cậu không phải là người thông minh trời sinh, những thứ mà người khác thấy cậu có được dễ dàng, chẳng qua đều là sự nỗ lực không ngừng nghỉ ngày đêm.
Phòng tắm rất nhỏ, đối với người cao hơn mét tám như cậu, phải co người mới có thể miễn cưỡng đứng dưới vòi hoa sen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!