Khi Hoắc Diễm đến Tử Ngọc Sơn Trang, quản gia đang lo lắng chờ ở ngoài cửa.
"Tổng giám đốc Hoắc, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Cậu ba nhà chúng tôi mấy ngày rồi không ăn uống gì cả, cậu ấy cứ nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, chúng tôi thật sự không còn cách nào nữa-"
"Tôi biết rồi." Hoắc Diễm vừa nói vừa gõ cửa phòng ngủ của Từ Lan Đình.
Bên trong không có một chút động tĩnh nào.
Khương Du cũng đứng trước cửa phòng, vẻ mặt lo lắng đập cửa: "Từ Lan Đình, rốt cuộc con làm sao vậy?"
Bà biết Từ Lan Đình đã lún sâu rồi, nhưng không ngờ lại có thể sâu đến mức này.
Bà không thể nào tưởng tượng được người nắm quyền nhà họ Từ mà mình một tay bồi dưỡng, có một ngày lại sẽ vứt bỏ cả gia tộc chỉ vì một tình nhân nhỏ bé!
"Từ Lan Đình, con thật sự muốn vì một thằng nhóc ranh mà từ bỏ sự nghiệp bao nhiêu năm nay của mình sao? Con có biết nhà họ Từ bây giờ đã rối tung thành cái dạng gì rồi không-"
"Dì à." Hoắc Diễm ngăn Khương Du oán trách, "Dì tránh mặt một lát, để con."
Nói xong, Hoắc Diễm huých mạnh vào cửa, ổ khóa theo đó mà rung lên.
"Từ Lan Đình, lát nữa tôi phá cửa ra mà cậu dám động tay động chân với tôi, thì tôi sẽ tiếp đón cậu đến cùng." Hoắc Diễm vừa nói, vừa hung hăng đạp vào cửa thêm một cái nữa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp đổ, ổ khóa cuối cùng cũng nhẹ nhàng xoay chuyển.
Ngay khi cửa vừa mở ra, Hoắc Diễm gần như tưởng mình đã nhìn lầm.
Hắn chưa từng thấy Từ Lan Đình chật vật đến vậy. Trong mắt người đàn ông không còn vẻ hăng hái như trước, dưới mắt là quầng thâm rõ rệt
- mới chỉ mấy tháng không gặp mà Từ Lan Đình đã gầy đến mức không ra hình người, cả người tiều tụy.
"Cậu," Hoắc Diễm nhất thời không biết phải nói gì, hắn vốn không giỏi ăn nói, lại càng không giỏi an ủi người khác, "Mẹ nó cậu..."
Từ Lan Đình khẽ tránh ra cho người vào phòng.
Vừa vào cửa, Hoắc Diễm mới phát hiện nơi này dường như không phải là phòng ngủ chính của Từ Lan Đình, trong phòng ấm áp đến lạ thường, tông màu vàng sáng cũng không phải phong cách thường ngày của hắn.
Từ Lan Đình tuy tiều tụy đến mức không ra hình người, nhưng vẫn chưa đến mức sụp đổ mất trí như Hoắc Diễm tưởng tượng.
Từ Lan Đình chậm rãi đi đến bên bàn, rót cho hắn một ly nước: "Hôm nay cậu đúng lúc thật."
Hoắc Diễm nhìn dáng vẻ bình tĩnh kỳ lạ của Từ Lan Đình, nói: "Từ Lan Đình, cậu có chắc là không sao chứ?"
"Tôi thì có chuyện gì được." Từ Lan Đình nhẹ nhàng đặt ấm nước xuống, nở một nụ cười nhạt, "Cũng đâu có chết được."
"Cậu-"
"Được rồi, tôi không sao đâu." Từ Lan Đình ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, tư thế cũng xem như thoải mái.
Nhưng những lời hắn nói ra lại không hề thoải mái chút nào: "Có một chuyện, cậu phải giúp tôi."
Hoắc Diễm: " Chuyện Trần Trúc?"
"Ừ." Vừa nhắc đến Trần Trúc, lòng người đàn ông lại thắt lại. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi để mắt đến em ấy."
Hoắc Diễm nhíu mày thật chặt: "Từ Lan Đình, cậu có thể bình tĩnh một chút được không?"
"Không phải." Từ Lan Đình khẽ nói, "Tôi chỉ muốn nhờ cậu trông nom em ấy an toàn mà thôi. Bây giờ em ấy một mình cô đơn ở nước ngoài, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì... Tôi chỉ là, muốn nhờ cậu đảm bảo em ấy vẫn ổn, không bị thương, không bị bệnh, không gặp phải khó khăn nào quá lớn."
Hoắc Diễm: "Thứ nhất, cậu ta là người trưởng thành, hơn nữa tôi thấy tính cách cậu ấy không phải là người sợ khổ; thứ hai, tại sao cậu không tự mình làm những việc này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!