"Lễ khai giảng của trường 16 đã kết thúc tốt đẹp. Xin cảm ơn sự hiện diện của các vị hiệu trưởng, cùng toàn thể thầy cô và học sinh-"
Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang vọng trong lễ đường trống trải, mà Từ Lan Đình chỉ nhớ đến giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của thiếu niên vừa rồi.
Hắn đứng dậy, chậm rãi cài khuy áo vest: "Hiệu trưởng Lý, không biết tôi có vinh hạnh được gặp em học sinh đại diện khối 12 vừa rồi không?"
Người đàn ông thuận lợi đến được hậu trường của lễ đường. Trong phòng chuẩn bị, thầy cô và học sinh qua lại vội vã.
Khoảnh khắc Từ Lan Đình chậm rãi bước vào, đám đông thoáng ngẩn người, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
"Xin chào, tôi muốn hỏi bạn Trần Trúc có ở đây không?" Người đàn ông mặc bộ vest đen thẳng thớm, mày kiếm mắt sâu, dung mạo tuấn tú, chỉ một cái nhìn đã khiến người ta ngơ ngác.
"Trần Trúc, có người tìm em kìa!"
Lời vừa dứt, một bóng hình màu trắng vượt qua đám đông, vội vã xuất hiện.
Sau tấm màn, giọng nói của người dẫn chương trình trở nên mơ hồ: "Cũng xin cảm ơn bạn Trần Trúc, đại diện xuất sắc khối 12 năm nay đã chia sẻ và khích lệ. Hy vọng các em học sinh mới đều có thể giống như vị học trưởng này, giữ vững tinh thần của một quân tử mà tiến lên phía trước-"
Bóng dáng thiếu niên từ giọng nói mờ ảo qua micro trở nên chân thực, rõ ràng. Dáng người cậu thẳng tắp, vai tuy gầy nhưng không hề khom xuống, trông như một cây trúc nhỏ kiên cường trước gió.
Hơi nóng cuối hè vẫn chưa tan hết, gió hè nhớp nháp và oi bức.
Nhưng khi cậu từng bước đi đến, mùi xà bông thoang thoảng trên người như một cơn gió mát lành, nhẹ nhàng xua tan đi cái oi bức xung quanh.
Từng chút, từng chút một, thấm vào trái tim nóng nảy của người đàn ông ấy.
Âm thanh, mùi hương, màu sắc
- lần đầu tiên Trần Trúc xuất hiện trong cuộc đời Từ Lan Đình, tất cả đều quá hoàn hảo.
Trần Trúc với dáng vẻ đẹp đẽ nhất đến bên cạnh Từ Lan Đình, nụ cười trong sáng trên khuôn mặt là lưỡi dao vô hình giết người, khiến người ta trong nháy mắt sa vào.
"Chào anh, xin hỏi anh tìm em có chuyện gì ạ?"
Từ Lan Đình thoát khỏi ngẩn ngơ trong giây lát, mỉm cười, đưa tay ra: "Tôi là Từ Lan Đình, cũng là đàn anh của các em."
Trần Trúc nhìn bàn tay thon dài của người đàn ông, có chút khó hiểu, cậu có do dự, chậm rãi đưa tay ra.
Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào nhau, người đàn ông mới lộ ra một nụ cười chân thật đã lâu không thấy.
"Rất vui được làm quen với em." Từ Lan Đình nói.
Trần Trúc dừng lại một chút, cười: "Cảm ơn, em cũng rất vui được làm quen với anh."
Nụ cười chân thành của thiếu niên như một cơn gió mát lướt qua lòng người, khiến người ta không thể nào dứt ra.
Từ Lan Đình chậm rãi buông tay Trần Trúc, giả vờ vô tình nói: "Bạn Trần, tôi rất thích bài phát biểu vừa rồi của em, không biết có vinh hạnh được mời em dùng bữa cơm không
- em đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình của học sinh khối 12 năm nay thôi."
Trần Trúc nghĩ một chút: "Cảm ơn, nhưng em còn phải đi học..."
"Vậy tôi đợi em tan học." Từ Lan Đình cười, cố ý tiếp cận, không chút dấu vết mà dụ dỗ.
"Vậy được." Trần Trúc nói, "Nhưng thời gian của em không nhiều, cứ ăn ở nhà ăn thôi."
"Được thôi." Con cáo l**m môi, hờ hững đáp.
Từ Lan Đình cứ như vậy kéo Trần Trúc từ bệ thờ xuống trần gian, trong quãng thời gian dài sau này, ban tặng cho cậu dịu dàng, rồi lại làm cậu tổn thương bằng sự tuyệt tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!