Đêm khuya, trong một trạm điện thoại công cộng yên tĩnh, một bóng người cao gầy hơi khom lưng, thu mình trong không gian nhỏ hẹp.
"Ông nội cậu không sao, chỉ là các thầy cô trong trường... haizz, họ đều tưởng cậu không có tiền đi học đại học, còn đứng ra tổ chức quyên góp, nhưng cuối cùng không tìm được cậu nên đành gác lại
- à đúng rồi, nghe nói chủ nhiệm lớp của cậu đã từ chức ở trường 16! Cũng không biết vì sao, nói là muốn đi vùng dân tộc Di gì đó để dạy học..."
Trần Trúc thở ra một hơi khói trắng, thời tiết ở Moscow thật sự quá lạnh. Cậu quay người đóng cửa trạm điện thoại lại, giọng Phương Húc trong điện thoại liền rõ hẳn lên.
"Còn cái thằng khốn Khương Kiện Nhân kia nữa, ban đầu nó cầm ghi âm uy h**p cậu, giờ lại chạy đi giả bộ người tốt, khắp nơi hỏi thăm tin tức của cậu. Nghe nói còn suýt tới tận quê tìm cậu nhưng nhanh chóng bị
- bị gã kia chặn lại, hình như còn bị cho một trận, giờ thì ngoan hơn chút rồi."
Trần Trúc im lặng nghe Phương Húc kể đủ chuyện trong nước, người nhà cậu, thầy cô cậu, đều là những người cậu ngày đêm canh cánh trong lòng.
Chỉ khi nghĩ đến những người này, ở nơi đất khách quê người, lại không rành tiếng, Trần Trúc mới cảm thấy mình vẫn có chốn để về, không đến nỗi trôi dạt khắp nơi.
Chỉ khi Phương Húc nhắc đến Từ Lan Đình, cảm xúc tiếc hận trỗi dậy trong lòng Trần Trúc.
Cậu không thể không hận Từ Lan Đình. Hận hắn, đồng thời cậu cũng hận chính mình ngày xưa đã tham luyến chút dịu dàng ấy.
"Từ Lan Đình," Trần Trúc trầm giọng nói, "Không làm phiền cậu chứ?"
"Sao lại không?" Phương Húc giận dữ kể lại chuyện Từ Lan Đình chặn hắn dưới lầu nhà mình.
Trần Trúc lo lắng hỏi: "Vậy sau đó thì sao, hắn có ra tay với nhà cậu không?" Theo kế hoạch của Trần Trúc lúc đó, Từ Lan Đình sẽ không ra tay với Phương Húc.
Theo tính cách của Từ Lan Đình, hắn hẳn phải hiểu, Trần Trúc đã viết giấy nợ thì giữa hai người vẫn còn một sợi dây liên hệ mong manh. Nhưng nếu Từ Lan Đình dám động đến người bên cạnh cậu, thì cả đời này, họ sẽ không còn ngày gặp lại.
"Thì cũng không hẳn-" Phương Húc nhớ lại, hình như sau ngày mình đánh Từ Lan Đình, hắn cũng không quay lại báo thù, "Hình như, hình như hắn chỉ muốn tìm cậu thôi."
"Vậy là tốt rồi." Trần Trúc yên tâm hơn, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết bắt đầu rơi từ bầu trời xám trắng.
"Tốt cái gì mà tốt..." Phương Húc làu bàu, "Cậu bị hắn ép đến mức này rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha, mẹ kiếp, thằng chó!"
Trần Trúc nghe những lời chửi rủa quen thuộc, không khỏi bật cười khe khẽ: "Hắn sẽ không tìm được tôi đâu, cậu yên tâm."
Trần Trúc nhìn những bông tuyết nhỏ như hạt bụi ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Người như Từ Lan Đình, chỉ là nhất thời hứng lên thì muốn có cho bằng được thôi, đối với tôi thì cũng chỉ là nối máu chiếm hữu chút mà thôi. Đợi khi vị thiếu gia kia hết hứng, hoặc có tình nhân mới, tự nhiên sẽ quên tôi."
Đến lúc đó, cậu có thể về nhà rồi...
Phương Húc há miệng, lời đến bên môi rồi lại không biết nói thế nào.
Cậu nhớ lại bộ dạng mất hồn của Từ Lan Đình đứng dưới lầu nhà mình, thở dài: "Mong là vậy, mong Từ Lan Đình đối với cậu chỉ là hứng thú nhất thời."
Nhưng Phương Húc nhớ lại những hành động của Từ Lan Đình mấy ngày nay, vẫn nói: "Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút, Từ Lan Đình, hắn, hắn..."
Trần Trúc: "Làm sao?"
"Hắn như phát điên lên mà tìm cậu khắp nơi." Phương Húc đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xa xăm, trên màn hình LED lớn nhất ở trung tâm thành phố, liên tục lặp đi lặp lại một câu nói.
[A Trúc, xin em hãy về nhà]
Không chỉ vậy, Phương Húc còn nghe ngóng được rằng ngay cả mấy cơ quan truyền thông ở nước ngoài cũng đã đăng thông báo tìm người.
Hơn nữa, gần đây Từ Lan Đình còn có ý định xuất ngoại, chỉ là không biết bị thế lực nào của nhà họ Từ cản chân nên tạm thời chưa đi được.
"Biết rồi." Trần Trúc chớp mắt, không muốn nhắc đến Từ Lan Đình nhiều nữa, "À đúng rồi, ở bên này tôi đã tìm được một công việc làm thêm, cũng tạm thời có chỗ ở rồi, nếu cậu tiện thì nhắn cho ông nội tôi một tiếng nhé."
"Yên tâm." Phương Húc nói, "Thằng đó dù có bản lĩnh ngút trời, cũng đừng hòng động vào đồ điện tử của Phương Húc này." Gần đây, Phương Húc đã thuê một đám lập trình viên ngày đêm canh giữ máy chủ nhà mình, cứ như trong thời chiến vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!