Chương 35: (Vô Đề)

Không ai ngờ rằng, sau tin tức cổ phiếu Từ Thị liên tục lập kỷ lục mới, lại là thông tin chấn động về việc người đứng đầu Từ Thị phải vào đồn cảnh sát rồi nhập viện.

Vụ náo loạn của Từ Lan Đình ở sân bay đã quá lớn, tin tức hắn bị phạt vì gây rối rồi nhập viện khâu vết thương, dù cố gắng thế nào cũng không thể ém xuống được.

Mà thật ra, Từ Lan Đình căn bản không còn tâm trí để ý đến mớ tin tức hỗn loạn này.

Sau khi được khâu và xử lý vết thương qua loa trong bệnh viện, Từ Lan Đình không ở lại thêm một giây. Hắn một mặt huy động toàn bộ nhân lực có thể để truy tìm tung tích Trần Trúc, mặt khác quay về biệt thự chính tìm kiếm dấu vết cậu để lại trước khi đi.

Tử Ngọc Sơn Trang dường như vẫn còn chìm trong không khí vui vẻ chuẩn bị trước đó, hoa tươi trải dọc con đường khắp sơn trang.

Từ Lan Đình vừa xuống xe, tim đã chùng xuống. Trước mắt hắn là con đường trải đầy hoa tươi, người hầu đứng hai bên chào đón, ngay cả các nhạc công cũng đang nghiêm trang chờ đợi.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Chờ Trần Trúc về nhà.

Từ Lan Đình hít một hơi thật sâu, trầm giọng ra lệnh: "Dẹp hết đi."

Quản gia vừa thấy bộ dạng của hắn đã giật mình, không dám hỏi nhiều, vội vàng bảo người dọn dẹp hết đồ trang trí.

Từ Lan Đình chậm rãi bước vào đại sảnh. Thức ăn trên bàn đã hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần, cocktail cũng mất đi màu sắc ban đầu.

Hắn nhìn bàn tiệc nguội lạnh, đột nhiên bật cười. Rồi hắn giơ tay, mạnh mẽ giật tung khăn trải bàn.

Đĩa rơi loảng xoảng, rượu đổ tung tóe, những ngọn nến trên bàn bắt lửa bùng cháy.

Người hầu ai nấy đều kinh hãi, thấy lửa theo khăn trải bàn bén sang rèm cửa thì la hét, hoảng hốt tìm nước dập lửa.

Giữa sự hỗn loạn, người đàn ông đứng trước ánh lửa, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ngọn lửa đang nhảy múa.

Hắn nheo mắt, thất thần nhìn mọi thứ mình đã chuẩn bị tỉ mỉ hóa thành tro tàn, nhìn chiếc bánh kem hình thỏ nhỏ nhanh chóng tan chảy trong hơi nóng.

"Tam thiếu gia..." Quản gia già lo lắng nhìn người đàn ông đang đứng bất động trước ánh lửa, "Tam thiếu gia?"

Từ Lan Đình cúi đầu, dùng tay che trán, lạnh giọng nói: "Bác Từ, đem tất cả camera an ninh trong nhà mấy ngày gần đây ra đây, còn cả phòng của Trần Trúc nữa-" Hắn vừa nói, vừa đi về phía phòng ngủ Trần Trúc đã từng ở.

Vẻ bình tĩnh khác thường của hắn càng khiến người ta lo lắng hơn. Quản gia chỉ có thể làm theo lời Từ Lan Đình, mang camera an ninh ra.

Nhưng ông nhìn thiếu niên hiền lành lương thiện trong camera, vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quản gia gõ cửa đi vào, vốn tưởng Từ Lan Đình sẽ dốc sức lục tung căn phòng lên, nhưng vừa đẩy cửa, ông chỉ thấy hắn có chút thất thểu ngồi trên chiếc sô pha nhỏ cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

"Tam thiếu gia?" Quản gia già hỏi, "Camera an ninh đều đã mang ra rồi, ngài xem không?"

Giọng người đàn ông khàn đi: "Không cần nữa."

Trạng thái của Từ Lan Đình thật sự quá tệ, quản gia già có chút lo lắng tiến lại gần.

Đến gần rồi, ông mới phát hiện trên chiếc sô pha nhỏ còn có một mẩu giấy.

Từ Lan Đình cười khổ một tiếng, mép giấy đã nhàu nát trong tay hắn.

"Tiền ăn ở, tiền thuốc men..." Từ Lan Đình đột nhiên bật cười khe khẽ, nhưng giọng nói lại mơ hồ suy sụp, "Em ấy thật sự là, cái gì cũng không muốn nợ tôi."

"Giấy nợ," Từ Lan Đình nghiến răng, "Lại là giấy nợ... Giữa chúng tôi, chỉ còn lại một tờ giấy nợ thế này thôi sao? Hơ..."

Người đàn ông đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Tờ giấy nợ nhẹ nhàng rơi xuống đất. Quản gia già cúi người nhặt lên, nhìn thấy những dòng chữ mạnh mẽ trên đó, không ngờ đứa trẻ trông ôn hòa đến vậy mà chữ viết lại phóng khoáng như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!