Chương 34: (Vô Đề)

Ngày hôm đó, Từ Lan Đình đã gạt hết mọi công việc sang một bên.

Hắn như thể cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc bù đắp, đợi được cơ hội lấp đầy tiếc nuối quá khứ, dốc hết sức lực chuẩn bị những điều bất ngờ cho cục cưng trong lòng mình.

Mùi kem ngọt ngào thơm phức, đáng tiếc là vị thiếu gia vốn mười ngón tay không dính nước xuân lại chẳng giỏi bếp núc, thất bại không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả quản gia cũng nhìn không nổi, muốn ra tay giúp đỡ hắn.

Từ Lan Đình lại cố chấp đến lạ, hắn xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ: "Một mình tôi làm là được."

Người đàn ông đeo chiếc tạp dề màu be nhạt, tay mặt đều dính bột mì, hiếm khi vương chút hơi khói bếp.

"Chậc." Từ Lan Đình bất lực xắn tay áo, đánh bông kem nhìn thì dễ, sao độ vừa tới lại khó căn đến vậy?

Nhìn lớp kem đã đánh bông quá đà không dùng được nữa, quản gia đứng phía xa lén cười.

"Khụ..." Sự tự tin của Từ Lan Đình trong lĩnh vực bếp núc đã vơi đi gần hết, không còn mù quáng nữa. "Bác Từ, bác qua đây," hắn có chút xấu hổ gõ gõ vào thành bát, "Dạy tôi..."

"Vâng, tam thiéu gia." Quản gia cố nhịn cười, đi đến bên cạnh Từ Lan Đình, "Phải nắm bắt thời gian đánh bông kem, thật ra chỉ cần dùng đồng hồ bấm giờ là được."

Đúng vậy nhỉ. Từ Lan Đình nghẹn lời, đầu óc mình lú lẫn rồi sao?

Hắn lúc này chỉ là một tên ngốc bị niềm vui làm choáng váng, trong lòng trong mắt đều là Trần Trúc, đầy ắp đến nỗi đầu óc cũng có chút chậm chạp.

"Hoa đã đặt tới chưa? Nhớ bảo người làm vườn xử lý phấn hoa trước." Từ Lan Đình cúi đầu ấn lên tô kem, vừa đánh vừa dặn dò, "Còn nữa, cánh hoa hồng trong phòng ngủ cũng phải dọn sạch sẽ

- đúng rồi, ban nhạc được đón bằng phi cơ riêng đến chưa?"

Quản gia: "Đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Mấy đầu bếp hàng đầu từ khách sạn cũng đang trên đường tới, phía nhà bếp cũng đang chuẩn bị nguyên liệu."

Người hầu làm việc đâu vào đấy, khí thế còn rầm rộ hơn cả yến tiệc nhà họ Từ.

Người không biết nhìn vào còn tưởng thiếu gia nhà họ Từ đang chuẩn bị cầu hôn tối nay đấy.

Từ Lan Đình cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu tiên làm bánh kem, thở phào một hơi.

Mùi ngọt ngào mềm mại nơi chóp mũi khiến hắn không khỏi nghĩ đến chiếc bánh kem đám cưới.

Hắn chậm rãi lên tiếng: "Bác Từ..." Từ Lan Đình dùng đầu ngón tay quệt một chút kem, đầu lưỡi được vị ngọt bao phủ, "Bác nói xem, nếu hôm nay tôi cầu hôn em ấy..."

Quản gia nhìn Từ Lan Đình lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có, trong lòng ông cảm khái, cô độc lăn lộn bấy nhiêu năm, cuối cùng Từ Lan Đình cũng có bến đỗ rồi.

"Cậu cứ yên tâm, tôi tin rằng cậu Trần chắc chắn sẽ không từ chối cậu đâu." Dù sao thì đứa trẻ kia trông cũng dịu dàng và tốt bụng thế mà.

Từ Lan Đình cười khổ: "Tôi không sợ em ấy từ chối." Hắn thở dài, "Tôi sợ..."

Điều hắn sợ là một sơ suất nhỏ lại chạm đến lòng tự trọng vốn nhạy cảm của thiếu niên.

Từ Lan Đình đã từng cho Trần Trúc vô số tiền bạc, của cải, đều bị cậu lần lượt từ chối. Khi đó hắn chỉ thấy không vui, nhưng không hề sợ hãi.

Mà bây giờ, Từ Lan Đình lại sợ vẻ kiêu ngạo bẩm sinh của mình sẽ làm tổn thương Trần Trúc.

Nhớ lại chuyện thiếu niên ngay cả một quả bóng rổ cũng không chịu nhận, Từ Lan Đình lại do dự. Nếu lúc này trao một chiếc nhẫn đắt tiền, Trần Trúc sẽ nghĩ thế nào đây?

Thôi vậy... Từ Lan Đình đè nén chút lo lắng trong lòng, "Để sau này hãy nói."

Hôm nay là ngày quan trọng nhất của cục cưng nhà hắn, Từ Lan Đình quyết định sẽ biến ngày này thành ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong đời Trần Trúc.

Hoa tươi, rượu ngon đều không thể thiếu, ban nhạc và món ngon đều thuộc hàng thượng hạng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là chiếc bánh kem mà Trần Trúc ngày đêm mong nhớ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!