"Chúng ta có thể bắt đầu từ Dublin trước, đi dọc theo bờ biển đến Đảo Ngọc Lục Bảo," Trên bàn ăn, Từ Lan Đình vừa lật xem báo tài chính ngày hôm đó, vừa thản nhiên gợi chuyện du lịch, "Thời gian xuất phát thì tùy em chọn."
Trần Trúc im lặng chờ đợi đuôi cáo của Từ Lan Đình lộ ra, quả nhiên hắn tiếp tục nhắc đến visa.
"Chuyện mua vé máy bay cứ giao cho trợ lý làm là được." Từ Lan Đình lật một trang báo, "Em chỉ cần đưa giấy tờ tùy thân cho cậu ấy."
"Đưa cho cậu ấy, hay là đưa cho anh?" Trần Trúc mạnh tay đặt ly xuống, trên bàn ăn vang lên một tiếng "cạch". "Từ Lan Đình, tôi đã nói chúng ta bắt đầu lại rồi, sao anh cứ phải toán tính khắp nơi như vậy?"
Lấy danh nghĩa du lịch để đòi giấy tờ và visa, như vậy là có thể từng bước nắm chặt Trần Trúc trong lòng bàn tay.
Từ Lan Đình dùng danh nghĩa tình yêu để từng bước ép sát, Trần Trúc sao có thể cam tâm tự nhốt mình vào lồng?
Trần Trúc: "Từ Lan Đình, chúng ta đã nói sẽ bắt đầu lại, mà đây là thái độ bắt đầu lại của anh sao?"
"Cũng không phải không trả lại cho em mà," Từ Lan Đình nhẹ nhàng lướt qua cơn giận của Trần Trúc, "Trần Trúc, em để ý như vậy làm gì?"
Trần Trúc sẽ không kích động Từ Lan Đình vào lúc này, dù lửa giận đã bùng lên trong lòng. "Những hồi ức ở Ireland lần trước, anh thấy rất tốt đẹp sao?"
Trần Trúc lạnh lùng nói: "Đi thêm lần nữa thì có ý nghĩa gì. Hơn nữa tôi sắp khai giảng rồi, không có tâm trí đi nước ngoài lãng phí thời gian."
Lời của thiếu niên đâm thẳng vào chỗ đau của Từ Lan Đình, khiến hắn không thể nào biện hộ được nữa.
Từ Lan Đình thở dài: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì. Nếu em không muốn đi thì thôi vậy."
Dù sao thì những ký ức lần trước cũng chẳng tốt đẹp gì. Đến giờ Từ Lan Đình vẫn cố ý né tránh nói nhắc tới việc đã bỏ rơi Trần Trúc một mình ở Dublin.
Hắn đã bị những hồi ức muộn màng giày vò đủ rồi, còn nhiều hơn nữa thì Từ Lan Đình không muốn nghĩ tiếp.
"Anh xin lỗi em vì những chuyện không vui lần trước." Hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Trúc, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của thiếu niên, "Nhưng A Trúc, chúng ta đã nói là bắt đầu lại rồi, em không thể nuốt lời."
Từ Lan Đình chậm rãi nói: "Nếu không, anh sẽ rất tức giận, biết không?"
Trần Trúc tránh ánh mắt dò xét sâu thẳm của hắn, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem mềm mại trên bàn: "Biết rồi."
Không thể không nói, trực giác mà Từ Lan Đình mài giũa nhiều năm mạnh mẽ đến đáng sợ.
Cho dù Trần Trúc đã lùi bước hết lần này đến lần khác, tỏ ra ngoan ngoãn đến đâu, thì cậu chỉ có thể mê hoặc hắn nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng qua mắt được hắn.
Từ Lan Đình chưa bao giờ dừng lại, bất kể thăm dò, tiếp cận, hay toan tính.
Trần Trúc nhìn lớp kem trên bàn từ từ tan chảy. Ngay lúc này, Trần Trúc chính là món ăn trên bàn của Từ Lan Đình, nếu không thể tự mình vùng vẫy tạo ra một lối thoát thì sẽ chỉ có thể tan ra trong chiếc đĩa của hắn, hoàn toàn đánh mất bản thân mình.
Ngày thứ hai mươi lăm sau kỳ thi đại học toàn quốc, một làn sóng mới lại dấy lên.
Vào đêm công bố điểm thi, trang web tra cứu gần như tê liệt.
Ngày hôm sau khi điểm thi được công bố, vô số phụ huynh và học sinh canh trước điện thoại, nghe người dẫn chương trình đọc kết quả mà gần như rơi nước mắt.
Chiều hôm đó, các cơ quan truyền thông của các tỉnh đổ xô đến các trường trung học trọng điểm chỉ để có được thông tin đầu tiên về thủ khoa của tỉnh.
Bên ngoài cổng trường 16, ống kính của các phương tiện truyền thông lớn đều chĩa vào ngôi trường trung học trọng điểm này.
Các học sinh qua lại có chút gượng gạo trước ống kính, nhưng lại tỏa ra ánh sáng lột xác.
Cuộc sống trung học bận rộn, căng thẳng đã khép lại, chào đón họ là một tương lai hoàn toàn mới.
Nhưng mười mấy cơ quan truyền thông đã cắm chốt suốt ba ngày đêm mà vẫn không đợi được nhân vật huyền thoại được chú ý nhất của trường 16.
"Xin chào, đây là phóng sự trực tiếp từ thủ đô. Cũng trong ngày hôm nay, chúng tôi được biết thủ khoa của thành phố năm nay chính là bạn Trần Trúc đến từ trường số 16-"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!