Từ Lan Đình nhìn ba xấp tiền mới tinh trong tay, cười khổ, cậu nhóc có được bao nhiêu tiền chứ? Đưa hết cho hắn rồi, không nghĩ xem sau này mình sống thế nào sao?
Chẳng lẽ cậu ta thà ngủ ngoài đường cũng muốn cắt đứt quan hệ với hắn.
Nhưng người đã lọt vào mắt Từ Lan Đình thì sao có thể dễ dàng trốn thoát được? Hắn v**t v* số tiền trong tay, trầm tư.
Xe đi một mạch về phía trường 16. Còn chưa tới nơi, Từ Lan Đình đã gọi điện cho người phụ trách hội đồng quản trị của trường.
"Học phí sau này của Trần Trúc, nhà trường đã sắp xếp thế nào rồi?"
Bên trường cho biết Trần Trúc đã được mời nhập học, nếu cậu chọn học ở ngôi trường hàng đầu Kinh Thành, thì bốn năm đại học đều được miễn phí, lại còn có một khoản học bổng hậu hĩnh.
Nhưng ánh mắt khao khát và nhiệt huyết của thiếu niên lại hiện lên trước mắt Từ Lan Đình, hắn mơ hồ cảm thấy Trần Trúc không phải người sẽ chọn con đường an nhàn.
"Nếu em ấy từ chối học, và chọn học khoa kỹ thuật thì sao?"
Người phụ trách hội đồng quản trị không mấy để tâm: "Đây là trường đại học tốt nhất Kinh Thành đấy, tôi nghĩ bạn học Trần sẽ không-"
"Tôi nói là nếu," Từ Lan Đình ngắt lời, "Nếu em ấy chọn khoa kỹ thuật, thì chi phí sau này có phải sẽ rất cao không?"
"Cái này còn phải xem ý định bên khoa kỹ thuật thế nào. Dù sao bên chúng tôi cũng không có quyền can thiệp vào họ." Người phụ trách lật xem hồ sơ của Trần Trúc, không khỏi cảm thán đúng là một tài năng hiếm có, "Nhưng cho dù khoa kỹ thuật có miễn học phí, thì thông thường học bổng cao nhất một năm cũng không quá 8000."
Quá ít. Gánh nặng trên vai thiếu niên quá nặng nề, chút trợ cấp ít ỏi đó căn bản không giải quyết được vấn đề gốc rễ gì cả.
"Hoặc là bạn học Trần có thể tiếp tục xin trợ cấp cho sinh viên nghèo, như vậy thì-"
Từ Lan Đình: "Không cần." Dù có thêm trợ cấp sinh viên nghèo, Trần Trúc trước sau gì cũng chỉ có vài vạn trong tay.
Mà cậu lại cố chấp muốn trả nợ, còn phải dành dụm tiền cho Trần Văn Quốc chữa bệnh. Điều này đồng nghĩa với việc cuộc sống đại học của cậu sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Nhớ lại những ngày Trần Trúc học cấp ba, cả ngày chỉ ăn rau dưa, ngay cả một đôi giày tươm tất cũng không có mà đi, rõ ràng là tuổi ăn tuổi lớn mà đến miếng thịt cũng không dám ăn.
Từ Lan Đình không muốn cậu phải sống những ngày tháng như vậy nữa.
Trần Trúc có thể chịu khổ, nhưng Từ Lan Đình không muốn nhìn cậu phải tằn tiện, vì tiền mà chịu cực.
Trần Trúc gánh trên vai quá nhiều thứ, mà một người cố chấp như vậy lại không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của Từ Lan Đình, khăng khăng dùng tấm lưng gầy gò của mình để vác lên vai gánh nặng cuộc sống.
"Chậc." Từ Lan Đình đau đầu âm ỉ. Hắn biết rõ mình đã yêu một chàng trai có nguyên tắc, biết điểm dừng. Đây là lý do hắn yêu Trần Trúc, nhưng cũng chính điều đó khiến hắn hết lần này đến lần khác đau đầu.
Nếu là trước đây, Từ Lan Đình còn có thể lấy thân phận người yêu để giúp cậu gánh vác phần nào, nhưng giờ Trần Trúc lại tránh hắn như tránh tà, đừng nói là nhận tiền của hắn, ngay cả nói thêm một câu cũng không muốn.
"Vậy thì," Từ Lan Đình chỉ có thể đi đường vòng, tính toán kỹ lưỡng mọi thứ, "Tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân tài trợ cho bạn học Trần, nhưng tiền thì phải lấy danh nghĩa hội đồng quản trị nhà trường gửi cho em ấy."
Không thể không nói, nếu Từ Lan Đình muốn dốc lòng lấy lòng một người, thì với trí thông minh của hắn cũng có thể giải quyết mọi vấn đề một cách hoàn hảo nhất.
Nhưng trước đây hắn lại không muốn tốn chút tâm tư nào cả, chỉ dùng cách đơn giản, thô bạo chất đống tiền trước mặt Trần Trúc, hết lần này đến lần khác làm tổn thương lòng tự trọng của cậu mà không hề hay biết.
Hoặc có thể nói, trước đây hắn không hề để tâm đến cái gọi là lòng tự trọng của thiếu niên.
Nhưng, tình yêu, áy náy, bù đắp của Từ Lan Đình, đều đến quá muộn, nó trở nên yếu ớt và rẻ mạt.
Số tiền nhanh chóng được phê duyệt. Từ Lan Đình không dám cho quá nhiều để Trần Trúc nghi ngờ.
Nhưng số tiền này cuối cùng cũng có thể giải quyết được khó khăn trước mắt của thiếu niên.
Đương nhiên, Từ Lan Đình cũng có chút toan tính riêng. Hắn hiểu tính cách Trần Trúc, có số tiền này cậu sẽ không ở lại nhà Phương Húc nữa.
Trần Trúc trước giờ không thích làm phiền người khác, nhất định sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài tự lập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!