Sau khi rời khỏi nhà Trần Văn Quốc, Từ Lan Đình không vội đi ngay. Hắn chậm rãi bước trên mảnh đất khô cằn.
Ngước mắt nhìn lên, trước mặt là non xanh nước biếc, nhưng ẩn sau những dãy núi xanh kia là vô số gia đình nghèo khó không thể thoát khỏi vùng sơn cước, còn dòng nước biếc chảy qua lại chẳng thể tưới tắm cho mầm sống mới.
Từ Lan Đình đứng trên bờ ruộng, nhìn những đứa trẻ từ xa gánh cơm cho người lớn đang bận rộn làm đồng.
Hắn nhớ lại tuổi thơ mà Trần Trúc từng kể. Trong lời kể đó, tuổi thơ của cậu hạnh phúc và mỹ mãn, nhưng những gì Từ Lan Đình thấy trước mắt lại là sự nghèo khó, túng quẫn.
Hắn không khỏi nghĩ, có phải cậu bé ấy đã cả ngày làm bạn với đất vàng, có phải đã mang đôi dép rách vượt núi băng đèo để đến trường?
Lúc này Từ Lan Đình mới nhận ra, hắn hiểu quá ít về Trần Trúc.
Hắn thậm chí từng không hiểu, vì sao người nằm cạnh gối hắn lại tiết kiệm đến thế, vì sao lại cố chấp không bỏ thừa một hạt cơm, vì sao đến cả một đôi giày mới hơn một chút cũng không nỡ mua.
Giờ đây, Từ Lan Đình nhìn cảnh vật trước mắt, như thể nhìn thấy thiếu niên gầy gò lớn lên ở nơi này.
A Trúc của hắn chắc chắn sẽ không oán trách nghèo khó. Cậu bé ấy luôn hướng về phía mặt trời mà lớn lên, nghèo mà không hèn, khó mà không than.
Tấm lưng thiếu niên ấy mãi mãi thẳng tắp, dù trên mảnh đất cằn cỗi cũng có thể trưởng thành thành một quân tử đúng nghĩa.
Từ Lan Đình vừa thấy vui, lại vừa thấy xót.
Lời của Trần Văn Quốc, Từ Lan Đình không phản bác, hắn cũng không thể phản bác. Trần Trúc là người chín chắn lớn lên dưới ánh mặt trời, còn hắn lại là gã công tử ăn chơi trác táng lang thang trong vực sâu tăm tối.
Trần Trúc như một vệt sáng, chiếu rọi vào vực sâu tăm tối ấy, buộc người đàn ông phải nhìn thẳng vào cuộc sống sa đọa của chính mình.
Thiếu niên lại như một chiếc gương, không chút nể tình phản chiếu sự u ám và bất kham của Từ Lan Đình.
Vì thế, câu "cậu không xứng với Trần Trúc" khiến Từ Lan Đình không thể nào phản bác.
Điện thoại vang lên tiếng báo cáo của cấp dưới. Từ Lan Đình nhìn thông tin về hành tung của Trần Trúc trong email, cuối cùng cũng tạm yên lòng.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy người đang bảo vệ Trần Trúc sau lưng
- Phương Húc.
Hắn nhớ đến ngày ở sân vận động, cái tên nhóc đen nhẻm kia che chở cho Trần Trúc, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại.
Không biết tự lượng sức mình... Từ Lan Đình nhìn tài liệu về Phương Húc vừa được gửi tới, sắc mặt dần trở nên âm u.
"Tôi chiều nay sẽ về Kinh Thành." Từ Lan Đình ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị xe, nhưng không phải để xử lý công việc, "Đến Trung Quan Thôn."
Từ Lan Đình không ngờ rằng, người mà hắn ngày đêm mong nhớ lại ở ngay gần đây, ngay trước mắt hắn... lại còn đang ở cùng người con trai khác.
Tiếng còi trên sân vang lên, trận đấu bắt đầu.
Trần Trúc đối mặt với các cầu thủ chuyên nghiệp của câu lạc bộ, muốn tấn công cũng có hơi lép vế, bóng trong tay cậu hết lần này đến lần khác bị cướp mất.
May mắn là cậu vẫn luôn giữ được bình tĩnh, cả trận đều theo sát tiền đạo đối phương, tìm đúng thời cơ liền bật nhảy, thành công cướp được bóng.
Điểm mạnh của Trần Trúc là tỷ lệ ném bóng chính xác cực cao, thường thì cứ có bóng trong tay là có điểm.
Chỉ thấy thiếu niên vụt lên như một bóng trắng - "Bụp" một tiếng, bóng vào rổ.
"Người anh em trâu vãi!" Phương Húc chính là một cái loa phóng thanh di động, chỉ cần Trần Trúc ghi điểm, giọng cậu ta chắc chắn còn lớn hơn cả đội cổ vũ bên ngoài sân.
Cái này khiến Trần Trúc hơi ngại ngùng. Dù sao đối thủ cũng rất mạnh, cậu ghi được điểm cũng có phần may mắn.
Hết một trận đấu, Trần Trúc đổ bao nhiêu mồ hôi thì Phương Húc cũng tốn bấy nhiêu nước bọt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!