Chương 26: (Vô Đề)

Từ Lan Đình co người trên chiếc sofa nhỏ, tay chân dài gò bó suốt cả đêm. Sau nhiều đêm mất ngủ, thật bất ngờ là hắn lại có được một giấc ngủ yên ổn trong căn phòng cũ nát này.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Từ Lan Đình mới từ từ tỉnh giấc sau một giấc ngủ sâu. Hắn vẫn còn mơ màng, theo bản năng đưa tay sờ lên gối: "Cục cưng..."

Tay hắn chạm vào lớp da sofa cũ kỹ, Từ Lan Đình mới dần tỉnh táo lại.

Hắn không biết tự lúc nào đã quen với việc Trần Trúc ngủ bên cạnh, quen với việc mỗi sáng chỉ cần đưa tay là chạm được vào mái tóc mềm mại của thiếu niên.

Bây giờ bên gối trống không, lòng Từ Lan Đình cũng trống trải theo, làm gì cũng chẳng thấy hứng thú.

Hắn luôn có ảo giác rằng mọi chuyện vốn không nên như vậy. Đặc biệt là khi ngồi trong căn nhà cũ nát trống trải này, mọi thứ lọt vào tầm mắt đều là những hình ảnh quen thuộc.

Trần Trúc ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chăm chỉ học thuộc từ vựng dưới quạt; bóng lưng cậu cúi xuống làm bài trên bàn; giọng đọc tiếng Anh rõ ràng từng chữ...

Bóng hình, mùi hương, giọng nói... của thiếu niên len lỏi vào mọi ngóc ngách, dày vò trái tim đã quen lọc lõi, khôn khéo của Từ Lan Đình.

Trần Trúc rời đi càng lâu, con dao cắm sâu trong lòng Từ Lan Đình lại càng thêm sắc bén.

Hối hận tựa như hậu vị đắng của trà, ban đầu rất nhạt, càng về sau càng thêm nồng đậm, nghẹn đắng nơi cổ họng.

Nếu như hắn sớm cho cậu nhóc của mình một danh phận; nếu như sớm hơn, đáp lại tình cảm non nớt mà nồng nhiệt của thiếu niên; nếu như...

Nếu như gã công tử phong lưu luôn chơi đùa tình cảm có thể sớm nhìn rõ lòng mình.

Từ Lan Đình hiểu hối hận là thứ vô dụng nhất, nhưng lại không thể khống chế suy nghĩ rằng, nếu hắn ôm lấy cậu khi cậu cần hắn nhất vào ngày Thất tịch, vào ngày sinh nhật của cậu.

Ít nhất, tổ chức cho cậu một sinh nhật tử tế, dù chỉ là một câu chúc mừng...

Vậy có phải, giờ phút này khi hắn tỉnh dậy, A Trúc của hắn vẫn sẽ an yên ngủ bên cạnh hắn không?

Điện thoại vang lên. Từ Lan Đình vốn tưởng là tin tức về Trần Trúc, không ngờ lại là chuyện của Từ Vĩnh Liên.

"Sau khi Từ Vĩnh Liên bị đình chỉ chức vụ, đám người dưới trướng ông ta không chỉ ngoài mặt tuân theo sau lưng làm trái, mà mấy quản lý và cổ đông đứng về phía ông ta cũng đã liên kết yêu cầu Từ Vĩnh Liên quay lại công ty, không ngừng gây áp lực lên hội đồng quản trị-"

Từ Lan Đình day trán, trầm giọng: "Tôi biết rồi." Hắn cắt ngang lời trợ lý, dừng lại một chút rồi mới hỏi: "Chuyện của Trần Trúc, điều tra đến đâu rồi?"

Trợ lý có chút bất ngờ, không ngờ người luôn coi công việc là trên hết lại có thể bỏ qua thái độ của hội đồng quản trị, mà chuyển sang hỏi chuyện về tình nhân nhỏ.

Trợ lý sắp xếp lại tài liệu trên tay, căng thẳng nói: "Tạm thời vẫn chưa có gì ạ." Anh ta cẩn thận nói thêm: "Từ tổng, bên chúng ta điều tra được, có người đang cố tình cắt đứt và che giấu tung tích của cậu Trần."

"Cho nên," Từ Lan Đình vô cớ nổi giận, "Mấy người đúng là vô dụng, ngay cả một người cũng tìm không ra?"

Trợ lý vội vàng giải thích: "Chúng tôi đã cố gắng-"

Từ Lan Đình mất kiên nhẫn không muốn nghe tiếp, liền cúp điện thoại. Hắn bực bội cầm ly nước trên bàn lên

- tay lại dừng giữa không trung, cuối cùng hắn bất lực, từ từ đặt ly nước xuống.

Cái ly này, là Trần Trúc dành dụm cả tuần mới đủ tiền mua, còn cố tình mua về cho hắn dùng.

Từ Lan Đình chưa bao giờ cảm thấy chán nản như vậy, đưa tay xoa mặt.

Bây giờ, dù hắn có mệt mỏi, bơ phờ đến đâu, cũng không còn nơi nào để nương náu nữa rồi.

Không còn Trần Trúc, hắn chỉ có thể lơ lửng giữa không trung hiu quạnh, một mình đối mặt với mưa gió cô đơn.

Không bao giờ có thể hạ cánh được...

"Phương Húc, cậu làm sai bài này rồi-" Trần Trúc chỉ vào nét chữ nguệch ngoạc của Phương Húc, "Vi tích phân..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!