Chương 24: (Vô Đề)

Tiếng reo hò trên sân bóng đường phố bùng nổ, người xem cũng tụ tập ngày càng đông.

Mọi người đều trở nên phấn khởi vì sự xuất hiện đột ngột của cậu thiếu niên.

Người ta chỉ thấy thiếu niên cao lớn xuyên thẳng qua hàng phòng ngự, tung một cú úp rổ bùng nổ, làm chủ cả trận đấu.

"Đỉnh vãi!" Tiếng hoan hô vang dội cả sân.

Trần Trúc vừa ghi điểm, đột nhiên bị người phía sau lao tới huých mạnh vào bụng.

Cơn đau nhói đột ngột khiến thiếu niên khom người lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn kẻ cố ý gây sự kia.

Bóng rổ đường phố không giống trận đấu chính quy, những pha phạm lỗi nhỏ sẽ không bị thổi còi, mà ngược lại còn khiến trận đấu thêm phần máu lửa.

"Ẻo lả." Vẻ mặt thằng kia không phục, huých người xong còn vênh váo, "Có biết chơi bóng rổ đường phố không đấy? Về trường mà chơi với đám con nít đi."

Trần Trúc đứng thẳng người, liếc hắn một cái. Vì xung quanh toàn là sói đói, cậu cũng chẳng cần nương tay làm gì.

Trận đấu tiếp theo diễn ra gay cấn như kim châm đối đầu với mũi nhọn, mọi người đều tập trung vào Trần Trúc, cố gắng cướp bóng từ tay cậu.

Trần Trúc không đối đầu trực diện, sau khi cướp được bóng liền bật nhảy ném từ ngoài vạch ba điểm.

Giữa lúc mọi người nín thở chờ đợi, bóng lọt rổ!

Tiếng hoan hô nhiệt liệt lập tức vang lên. Giữa tiếng reo hò, Trần Trúc quay đầu, liếc nhìn gã thích chơi dơ kia.

Ánh mắt đó như thẳng thừng nói lên: "Mày là thứ rác rưởi".

Kết thúc trận đấu, tỉ số đã ngã ngũ. Nhưng Trần Trúc vẫn bị va quẹt nên có vài vết thương, chơi bóng rổ đường phố toàn là những ngón đòn hoang dã, bị thương cũng khó tránh khỏi.

Nhưng nhìn số tiền trong tay, Trần Trúc cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Cậu không sợ khổ, càng không sợ những gian truân nghịch cảnh.

Suy cho cùng, điều thực sự có thể làm tổn thương cậu, chỉ là nỗi thất vọng hết lần này đến lần khác trong tình cảm mà thôi.

Cậu cẩn thận cất tiền, kéo vali đến một góc, xắn tay áo lên băng bó sơ qua vết thương trên tay.

Mùi dầu nóng hơi nồng, Trần Trúc dùng sức xoa vết bầm trên tay. Theo kinh nghiệm của cậu, nếu bây giờ không xử lý cẩn thận thì ngày mai cổ tay chắc chắn sẽ sưng tấy.

Đang loay hoay, Trần Trúc lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Trần Trúc!"

Trần Trúc ngẩng đầu, nhìn theo hướng giọng nói ấy, cậu thấy một người đầu trọc, da rám nắng đang chạy về phía mình.

Khi cậu còn đang ngơ ngác, người đó đã lao đến trước mặt, bỗ bã khoác vai cậu, vô cùng phấn khích: "Đại ca! Thật không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở đây!"

Trần Trúc nhìn kỹ người trước mắt, có chút nghi ngờ: "Phương... Húc?"

"Haha!" Phương Húc gãi cái đầu trọc lóc, cười ngượng nghịu, "Hầy, dạo trước đi Tam Á chơi một thời gian, có đen đi chút thôi."

Có đen đi, chút thôi... Trần Trúc nhìn hàm răng trắng bóng của cậu ta, bất giác mỉm cười: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi là khách quen ở khu này đấy nhé!" Phương Húc có chút đắc ý, "Người giỏi nhất sân này đấy..."

"Là cậu à?" Trần Trúc hỏi.

"Là anh em tốt bụng của tôi." Phương Húc cười hì hì, xoa mũi, rồi lại nhìn chiếc vali dưới chân Trần Trúc, giật mình, "Má! Đại ca sao lại ra nông nỗi này? Đêm hôm khuya khoắt kéo vali định đi đâu vậy kìa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!