Đêm xuống trời mưa nhỏ, trang viên Tử Ngọc ẩn mình trong màn mưa tựa như một bóng hình cao lớn, vừa trang nghiêm vừa cô độc.
Xe chạy thẳng vào cổng trang viên, Từ Lan Đình ngước mắt thấy vệ sĩ đứng hai bên và những chiếc xe đang đỗ bên ngoài.
"Xem ra hôm nay trận địa cũng lớn đấy." Từ Lan Đình cười nhạo, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, "Đi thôi, đi xem ông bác cả của tôi giở trò gì."
Trong lẫn ngoài căn nhà chính đều chật kín người, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng vải vóc ma sát sột soạt, xung quanh gần như im lặng như tờ.
Quản gia già nhìn thấy xe của Từ Lan Đình, đã sớm chờ ở ngoài cửa, cung kính nói, "Tam thiếu gia đã về."
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Từ Lan Đình.
Mà Từ Lan Đình trong khung cảnh "vạn người chú ý" như vậy, bước không nhanh không chậm bước vào cổng chính.
Hai người già ngồi ở vị trí chủ tọa thấy Từ Lan Đình bước vào, vẻ mặt mới tốt hơn một chút.
Người già ngồi trên vẫy tay ra hiệu cho Từ Lan Đình ngồi xuống bên cạnh mình.
"Ông nội." Từ Lan Đình nhìn người phụ nữ bên kia, lại dùng tiếng Nga gọi một tiếng bà nội.
"Austin!" Bà nội đứng dậy ôm lấy cháu trai cao lớn, thân thiết kéo người ngồi bên cạnh mình, dùng giọng nói mang âm điệu địa phương trách móc ông chồng bên cạnh, "Ông nội con chán quá, qua ngồi với bà!"
Từ Lan Đình nở nụ cười lịch sự rồi từ từ ngồi xuống, hắn liếc nhìn mọi người trên bàn, "Ba, mẹ."
Hai vợ chồng kia cũng diễn khá đạt, thân mật dựa vào nhau, ai không biết còn tưởng rằng vợ chồng bọn họ hòa thuận như thuở ban đầu.
Từ Lan Đình làm như không thấy Từ Vĩnh Liên ngồi đối diện, dứt khoát bơ đẹp ông bác cả đang nhăn mặt khó ở kia, rồi lần lượt chào hỏi bậc cha chú trên bàn.
Sắc mặt của Từ Vĩnh Liên càng thêm khó coi.
Trong lòng ai cũng biết rõ, nhưng không ai vạch trần, chỉ cố giữ vẻ hòa khí, hỏi han chuyện nhà.
Từ Lan Đình khoanh tay im lặng, hắn không định ra tay trước nhưng con mồi đã vào lưới, hà tất gì phải vội?
Không ngờ lại có kẻ không biết tự lượng sức mình, muốn kéo Từ Lan Đình xuống nước.
"Nhắc mới nhớ, dạo gần đây Lan Đình nhà mình thân thiết với cậu ấm nhà họ Thẩm quá nhỉ, hai đứa định thế nào rồi? Chuyện liên hôn sao không báo trước với người nhà một tiếng, để các cô các bác đây còn chuẩn bị."
"Đúng đấy, lúc tôi đọc báo còn giật cả mình. Lan Đình à, bao giờ con dẫn người về ra mắt mọi người thế?"
Bọn họ có ý muốn giảng hòa cho nên phủi sạch chuyện trước đó, rồi nhắc đến hôn sự của Từ Lan Đình.
Trong mắt họ, khủng hoảng đã qua, tốt nhất nên bỏ qua cho Từ Vĩnh Liên, cứ thế cho êm chuyện.
Thật buồn cười, Từ Lan Đình cười lạnh, dùng sự im lặng đáp lại ý đồ của bọn họ.
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa ho khan một tiếng, sắc mặt trầm xuống: "Ăn cơm thì cứ ăn đi, chuyện thừa thãi không đến lượt mấy người lo đâu." Ông nhìn như đang bênh vực Từ Lan Đình, nhưng ý tứ trong lời nói lại không hẳn như vậy.
Trên bàn ăn, ông nội của Từ Lan Đình có vai vế lớn nhất, chuyện hôn sự của hắn không đến lượt người khác lo, vậy thì là đến lượt ông nội này quản.
Từ Vĩnh Liên thấy vậy, nhân cơ hội mở miệng cầu xin cha mình: "Ba, lần này là con có lỗi với Tiểu Đình, con xin tự phạt ba ly." Nói rồi, ông ta ngửa cổ uống cạn ly rượu sake đã chuẩn bị sẵn.
Lúc Từ Vĩnh Liên định uống tiếp ly thứ hai, Từ Lan Đình cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn lười biếng ngồi thẳng dậy, như thể cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến đây hôm nay: "Bác à, lời này không phải nói như vậy," người đàn ông hơi ngước mắt, đuôi mắt khép hờ, đáy mắt ẩn chứa dao bén, "Rượu, cũng không phải uống như thế."
Từ Lan Đình xoay ly rượu trong tay, lơ đãng nói: "Chúng ta là người một nhà, chuyện bác phạm phải, con đương nhiên sẽ không so đo." Hắn cười khẽ, rồi chuyển giọng, "Nhưng những chuyện vi phạm pháp luật, con không quản được đâu."
Từ Lan Đình nói đầy ẩn ý: "Bác à, con cháu không dám nhận ly rượu này của bác, bác cũng không cần phải tạ lỗi với con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!