Chương 21: (Vô Đề)

"Tổng giám đốc Từ, vẫn chưa tìm ra người đứng sau vụ việc." Trợ lý đưa tờ báo đến trước mặt người đàn ông, "Nhưng không thể kiểm soát dư luận được nữa rồi."

Trên tờ báo, tin tức về công trình dở dang của công ty con trực thuộc tập đoàn Từ Thị gần như đã chiếm toàn bộ trang nhất.

Tốc độ lan truyền tin tức của báo giấy truyền thống không nhanh, nhưng sức ảnh hưởng lại vô cùng lớn.

Từ Lan Đình đã phái người dập tắt hot search, nhưng cổ phiếu của Từ gia đã bắt đầu dao động.

Mấy cổ đông đã bắt đầu lén lút giở trò.

Từ Lan Đình im lặng, ngón tay từ từ lật xem tờ báo. Trợ lý thấy vậy, mở miệng: "Bây giờ tôi sẽ đi tìm người đứng sau vụ việc!"

"Không cần." Từ Lan Đình ném tờ báo đi, hắn liếc mắt một cái đã biết ai đang giở trò sau lưng, "Chú ý đến diễn biến của dư luận, bộ phận quan hệ công chúng phải đưa ra phương án giải quyết trước 10 giờ hôm nay."

"Vâng." Trợ lý dẫn một đám người rời đi.

Điện thoại bên tay Từ Lan Đình vang lên, một lúc lâu sau, hắn mới từ từ bắt máy.

"Thưa Từ tiên sinh, tiệc sinh nhật mà ngài đã đặt trước bên chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Đêm tiệc pháo hoa mừng sinh nhật và bữa tối dưới ánh nến ở quảng trường khách sạn-"

Từ Lan Đình lạnh lùng cắt ngang lời người quản lý khách sạn, "Hủy hết đi."

Người ở đầu dây bên kia ngẩn người một chút, sau đó cẩn thận hỏi: "Vâng, hủy hết sao ạ?"

Từ Lan Đình nhìn những đàn chim đang bay qua cửa sổ, từ từ nói: "Hủy hết."

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra chuyện của Trần Trúc, lại gọi trợ lý vào.

Từ Lan Đình thậm chí không có thời gian dư để giải quyết riêng chuyện của Trần Trúc, hắn vừa xử lý công việc, vừa hỏi: "Chuyện của Trần Trúc, cậu nói ngắn gọn thôi."

"Bên Khương Kiện Nhân tạm thời không có động tĩnh gì, đương nhiên, bên chúng ta sẽ không để cậu ta có cơ hội để lộ ra ngoài." Trợ lý dừng lại một chút, rồi nói, "Nhưng, về phía gia đình và giáo viên của Trần Trúc, chúng tôi thật sự không thể đảm bảo họ hoàn toàn không biết gì."

Dù sao, Khương Kiện Nhân trước giờ không có ý định công khai chuyện này, mà chỉ muốn thông qua áp lực của những người xung quanh Trần Trúc để ép hai người chia tay.

Trợ lý: "Nhưng tổng giám đốc Từ, ngài cứ yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến ngài."

Từ Lan Đình ngẩng mắt từ sau cặp kính mỏng, ánh mắt lạnh như băng.

Trợ lý rất nhanh phát hiện mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

"Chuyện du học." Từ Lan Đình liếc nhìn anh ta một cái, rồi lại tiếp tục xử lý công việc trên tay.

"Chuyện du học đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Trần Trúc chịu đi nước ngoài."

Thân hình Từ Lan Đình khựng lại, đúng vậy, quan trọng nhất là Trần Trúc cũng không muốn ra nước ngoài.

Chỉ cần Trần Trúc chịu rời đi, bầu trời ở nước ngoài rộng lớn như thế, những ánh mắt râu ria của thầy cô, bạn bè, bạn học ở Kinh Thành lại có là gì chứ?

Nếu Trần Trúc bớt bướng bỉnh đi một chút, vậy thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó khăn này.

Nhớ đến ánh mắt cố chấp lại kiên định của Trần Trúc, Từ Lan Đình cảm thấy bực bội vô cớ.

Hắn lạnh giọng nói: "Lựa thời gian thích hợp, rồi đưa cậu ấy đi đi."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Lan Đình, trợ lý cũng hiểu ý của Từ Lan Đình, nguyện vọng của Trần Trúc lúc này đã không còn quan trọng nữa, Từ Lan Đình sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiến Trần Trúc phải nghe theo.

Trợ lý trong lòng cảm thấy tiếc cho cậu thiếu niên kia, chọc đến người như Từ Lan Đình, xem như đã bước nửa chân vào vực sâu.

Từ Lan Đình qua loa "giải quyết" xong rắc rối của Trần Trúc, cuối cùng cũng có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc của mình, hắn như một cái máy đang vận hành với tốc độ cao, cố hết sức thúc đẩy Từ Thị tiến về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!