"A Trúc." Người đàn ông dừng động tác châm thuốc, sau đó từ từ ném chiếc bật lửa sang một bên, "Em muốn đi du học không?"
Trần Trúc lật người ôm lấy vòng eo thon gọn của người đàn ông, lười biếng mở miệng, "Em không rành tiếng Anh, đi nước ngoài làm gì?"
"Vậy à-" Từ Lan Đình quen tay xoa xoa mái tóc hơi ướt của Trần Trúc, "Vậy, anh đi với em nhé?"
Trần Trúc ngẩng đầu, mượn ánh đèn mờ tối ngắm nhìn mày mắt Từ Lan Đình, "Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
Từ Lan Đình nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì, "Không có gì."
"Thành tích của em cũng sắp có rồi," hắn nói, "Đợi đến lúc đó xem thế nào."
Trần Trúc buông Từ Lan Đình ra, ngửa đầu nằm trên gối, nhìn trần nhà loang lổ từ từ nói: "Anh ơi, em không muốn đi nước ngoài."
Bàn tay của người đàn ông khựng lại, đốt ngón tay hơi cong lên, cọ cọ lên gò má còn vương chút hơi ấm của Trần Trúc.
Trần Trúc chìm trong sự dịu dàng, từ từ hé mở trái tim đã đóng kín nhiều năm: "Hồi bé có một lần đón năm mới, ba mẹ em đêm 30 cũng không về nhà, em biết họ bận, nhưng đến tết nhà người ta đều vui vẻ tưng bừng, chỉ có nhà em, ngay cả cơm canh nóng cũng không có."
"Bé đáng thương." Từ Lan Đình tưởng Trần Trúc muốn làm nũng với hắn, kể lại nỗi ấm ức tuổi thơ, nhưng Trần Trúc lại cười lắc đầu.
"Không có đâu." Trần Trúc chớp chớp mắt, "Lúc đó em nhớ bọn họ quá, liền thừa lúc ông nội đánh cờ với bác hàng xóm, lén chạy ra ngoài."
"Đó là lần đầu tiên em thấy dáng vẻ làm việc của họ." Trần Trúc ngửa đầu, gối lên người Từ Lan Đình, "Anh biết không... mẹ em, một người đến gà vịt còn không dám bắt, cùng ba em, một sinh viên mới tốt nghiệp được vài năm
- hai người, một người thì vác xi măng, một người cầm cào, dẫn một đám người đào đường trên nền đất bùn."
Trần Trúc vừa nói, vừa như nhớ ra gì đó, cười, "Lúc đó em đến gần họ lắm rồi, bọn họ mới nhận ra em."
Nhất thời, Từ Lan Đình không biết phải mở miệng thế nào, hắn mơ hồ dự đoán được những lời mà Trần Trúc sắp nói.
"Lúc đầu, em không hiểu vì sao họ thà bỏ em lại mà đi, để cả ngày lấm lem trên bùn đất." Trần Trúc dần dần thu lại nụ cười, nói, "Sau này, khi em chuyển từ núi đến Kinh Thành học, xe chạy trên con đường quanh co kia, trong lòng em liền hiểu."
Trần Trúc ngẩng đầu nhìn Từ Lan Đình, ánh mắt kiên định, "Có lẽ lúc đầu, có những thứ là do ông nội ép lên vai em, nhưng bây giờ em lớn rồi, em có thể hiểu được sự kiên trì và tín ngưỡng của họ, bởi vì-"
Trần Trúc từ từ nói: "Đó cũng là sự kiên trì và tín ngưỡng của em."
Đáy mắt cậu thiếu niên tựa như có những đốm lửa, rực cháy và cuồn cuộn.
Từ Lan Đình: "Cho nên, em muốn trở thành người giống như cô chú?"
"Ừm." Trần Trúc nắm tay Từ Lan Đình, lại có chút lo lắng, "Anh ơi, anh nói xem, em sẽ làm được không?"
Từ Lan Đình hiếm khi không lên tiếng, hắn im lặng, cúi người đặt lên trán Trần Trúc một nụ hôn.
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Từ Lan Đình, Trần Văn Quốc sau khi phẫu thuật đã bắt đầu điều trị phục hồi.
Vì thường xuyên bôn ba lao động, thể chất của Trần Văn Quốc vẫn coi như khoẻ, cộng thêm tính cách ông lại cứng cỏi, thường cố gắng làm cho hết toàn bộ các bài tập phục hồi rồi mới chịu dừng lại nghỉ ngơi.
Chưa đến một tháng, Trần Văn Quốc đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy một lúc.
"Chuyện điền nguyện vọng thế nào rồi, nghĩ xong chưa?"
Cho dù đang ngồi trên giường bệnh, trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi vì bệnh tật, những Trần Văn Quốc vẫn là một bậc trưởng bối nghiêm khắc trước mặt Trần Trúc.
Trần Trúc cúi đầu gọt táo, tay cậu rất vững vàng, vỏ táo dài rũ xuống đất.
"Danh sách được tuyển thẳng đã có, chắc là con sẽ đi." Trần Trúc vừa làm vừa nói, "Nhưng, nếu khoa học kỹ thuật cũng tuyển con, thì con sẽ đi ạ."
Người già không để lộ chút vui vẻ nào trên mặt, ông ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, vẫn giữ bộ mặt nghiêm khắc, "Cũng coi như có chút tiền đồ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!