"Tôi đã liên hệ với máy bay riêng rồi, nếu thiết bị y tế ở tỉnh không theo kịp thì sẽ lập tức đến Kinh Thành." Trên xe, Từ Lan Đình khoác vai Trần Trúc, sắp xếp mọi thứ đâu ra đó.
"Bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất cả nước đã ở tỉnh, sau khi chúng ta đến, bên đó sẽ lập tức khám cho ông em."
Trần Trúc nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông, trái tim treo lơ lửng một ngày trời cũng từ từ hạ xuống.
Cậu mở miệng, lại không biết phải nói gì, chỉ có thể nói một tiếng "Cảm ơn."
Hốc mắt Trần Trúc vẫn còn đỏ hoe, nhưng trên mặt lại là một mảnh tĩnh lặng. Có lẽ là đã quen với sự giày vò của cuộc sống, khi đối mặt với khó khăn, dù cho có suy sụp đến đâu cậu cũng có thể giữ được bình tĩnh trầm ổn.
Nhưng cậu càng như vậy, trong lòng Từ Lan Đình lại càng khó chịu.
Bất cứ người đồng trang lứa nào đối mặt với gánh nặng nặng nề như vậy, cho dù người mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi suy sụp.
Nhưng Trần Trúc sau khi lặng lẽ khóc xong, liền im lặng gánh vác tất cả.
"A Trúc." Từ Lan Đình không nhịn được ôm người vào lòng, hôn lên trán cậu, "Đừng sợ, nhé?"
Trần Trúc không lên tiếng. Qua một hồi rất lâu, Từ Lan Đình mới cảm nhận được vạt áo mình đã ướt.
Nước mắt của cậu thiếu niên lặng lẽ rơi, ở một góc ẩm ướt, một hạt giống không tên đang dần nhú lên.
Từ Lan Đình thở dài, hắn thông minh đến nhường nào, đến cả người bên cạnh còn nhận ra sự "khác biệt" của hắn với Trần Trúc, sao hắn có thể không nhận ra được chứ?
Chỉ là, Từ Lan Đình chưa từng nghĩ, sau những năm tháng lãng du trong thế giới hoa lệ này, nơi dừng chân cuối cùng của hắn lại là một mảnh đất cằn cỗi và nhỏ bé như vậy.
Nhưng, hắn vẫn ôm lấy Trần Trúc, ôm chặt cậu thiếu niên định mệnh của hắn, người sẽ kéo hắn vào chốn hồng trần.
Từ Lan Đình sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, hắn nghĩ, từ nay về sau hắn phải cho cậu nhóc này một bờ vai để tựa vào mà khóc.Thiết bị y tế ở tỉnh xem như là không tệ, sau khi các chuyên gia hội chẩn xong đã đưa ra phương án phẫu thuật sơ bộ.
"Phải chữa lành vết thương ở đốt sống lưng trước đã." Từ Lan Đình cố gắng giải thích bằng ngôn ngữ mà mọi người có thể hiểu được, "Sau đó sẽ đến Kinh Thành dùng thiết bị chuyên dụng để điều trị tiếp."
Sau những ngày bôn ba vất vả, cô của Trần Trúc đã mất hết chủ kiến, bà kéo kéo tay áo chồng, muốn bàn bạc riêng.
Nhưng Trần Trúc lại lên tiếng: "Cứ làm theo như anh ấy nói, hôm nay phẫu thuật, sau đó chuyển viện ạ."
Cô Trần Trúc có chút không yên tâm, bà lo lắng nhìn đứa nhỏ mà mình đã nuôi lớn. Điều kiện của Trần Trúc bà làm sao không biết được? Bình thường ở trường học đến cả tiền ăn trưa cũng phải tiết kiệm, lấy đâu ra tiền mà lo liệu mọi thứ này chứ?
"Chuyện tiền bạc chị đừng lo ạ." Từ Lan Đình cười thiện ý, "Trần Trúc có một khoản đầu tư tài chính ở chỗ tôi, công ty của chúng tôi có thể hỗ trợ cậu ấy chi trả chi phí phẫu thuật."
Hai người chất phác thật thà bị Từ Lan Đình làm cho ngơ ngác.
Bà nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt từ trên xuống dưới, sau đó chợt hiểu ra, "Cậu, cậu chính là người của mấy công ty bảo hiểm hay đi bán bảo hiểm đấy à? Thằng Trúc nhà tôi có mua bảo hiểm ở chỗ cậu à?"
Nụ cười trên môi Từ Lan Đình cứng đờ, sau đó, dưới ánh mắt chất phác của hai người, hắn từ từ gật đầu.
"Đúng, bán bảo hiểm..." Từ Lan Đình chậm rãi nói, nhìn về phía Trần Trúc.
Hàng mày đang nhíu chặt của Trần Trúc dần dần giãn ra, trên mặt cậu cũng có chút ý cười.
"Thảo nào cậu ăn mặc chỉnh tề như vậy." Bà yên tâm hơn hẳn, "Nhìn cũng giống."
Nhìn cũng giống... Từ Lan Đình lần đầu tiên trong đời cạn lời, Trần Trúc bên cạnh cuối cùng cũng có chút tươi cười, sau đó hướng về phía Từ Lan Đình âm thầm hé môi.
"Cảm ơn."
Từ Lan Đình nhướn mày, thứ hắn muốn, không chỉ có một tiếng cảm ơn của Trần Trúc.
Nhìn Trần Văn Quốc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Trần Trúc ngơ ngác đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, bất lực nhìn cánh cửa khép chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!