Chương 17: (Vô Đề)

Khi trời vừa tờ mờ sáng, điện thoại cũ kỹ ở đầu giường Trần Trúc bíp bíp vang lên.

Cậu lật người, nhấc máy.

Đầu dây bên kia, là giọng nói mang đậm âm điệu quê hương của cậu, "Ông nội sắp không xong rồi." Giọng nói của người phụ nữ mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, "Tháng năm ông ấy lăn từ trên dốc xuống, bị thương ở đốt sống lưng. Ông cụ cứng đầu không chịu đi bệnh viện, cố chịu đến cuối cùng đến mức đi không nổi nữa mới chịu đi."

Trần Trúc trong nháy mắt tỉnh táo lại, cậu đứng dậy, vừa thu dọn hành lý, vừa hỏi, "Bây giờ thì sao? Tình hình như thế nào?"

"Không xong rồi, không xong rồi... Trúc Tử con mau về đi, chúng ta cũng chỉ cố giấu đến khi con thi xong mới dám nói cho con biết thôi, con mau về đi."

Trong khoảnh khắc đó, Trần Trúc lại không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên trong đời, đầu óc cậu trống rỗng.

Thật ra, từ nhỏ đến lớn người cậu sợ nhất chính là Trần Văn Quốc.

Trần Văn Quốc vốn luôn nghiêm khắc, đối với Trần Trúc lại càng nghiêm hơn. Nhưng vào đêm Trần Trúc phải rời nhà đi học ở thủ đô, lại vô tình thấy Trần Văn Quốc lén lút nhét tiền vào trong hành lý của cậu.

Trần Trúc mãi mãi nhớ rõ hình ảnh người ông luôn cứng cỏi, cả đời không chịu thua kém lại khom người khó nhọc bỏ một xấp tiền nhàu nhát vào trong hành lý của cậu.

Trước đây Trần Trúc không hiểu, vì sao ông nội lại keo kiệt tới mức kể cả một nụ cười, mãi đến khi Trần Trúc dần trưởng thành, mới hiểu được đằng sau sự nghiêm khắc của Trần Văn Quốc mang ý nghĩa gì.

Một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ phải nương nhờ mái hiên nhà người khác, muốn nuôi dưỡng nên một thân cốt cách quân tử khó khăn đến mức nào.

Trần Văn Quốc dùng một phương pháp cực đoan nhất, cũng là một phương pháp bất đắc dĩ nhất, ép Trần Trúc trở thành hình dáng mà ông kỳ vọng.

Trên vai Trần Trúc có sự kỳ vọng của Trần Văn Quốc, cũng có tình yêu âm thầm của Trần Văn Quốc.

"Bây giờ con đặt vé." Trần Trúc bình tĩnh nói, nhưng tay thu dọn hành lý lại không kìm được mà run lên.

Trong lúc luống cuống, Trần Trúc vô tình liếc thấy trên bàn học, mấy chữ mạnh mẽ như có sức mạnh nào đó.

Thiên đạo thù cần

- là chiếc thước kẻ mà Trần Văn Quốc treo lơ lửng trên đầu Trần Trúc.

Trần Trúc biết sự nghiêm khắc của Trần Văn Quốc, biết sự cố chấp, cứng nhắc của ông.

Nhưng chưa từng nghĩ, Trần Văn Quốc lại có ngày ngã xuống. Cậu chưa bao giờ nghĩ, một người vĩ đại như núi cũng sẽ ngã xuống chỉ trong một đêm.

Trần Trúc còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, thì chuyện sinh tử đã ập thẳng vào mặt cậu.

Cậu liền đến ga tàu trong đêm, đến quầy bán vé mới phát hiện, tất cả tiền của cậu gom lại cũng không đủ để mua một vé tàu cao tốc.

Gánh nặng đè lên khiến lưng cậu thiếu niên cong lại, cậu khom người, thương lượng với nhân viên bán vé: "Xin chào, con có thể mượn cô một trăm tệ được không, con-"

"Không được không được." Nhân viên bán vé ở quầy xua tay, không kiên nhẫn đuổi người đi.

Trần Trúc không còn cách nào khác phải mở hành lý ra, có chút chật vật tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng, cậu đã nhìn thấy chiếc thẻ đen trong túi áo sơ mi.

Cậu không do dự, hoặc nói là, không dám nghĩ nhiều, không dám làm giá trong lúc này.

Trần Trúc lấy chiếc thẻ kia ra, không chút do dự thanh toán tiền vé.

Đây là lần đầu tiên, cậu dùng tiền của Từ Lan Đình.

Trên tàu, Trần Trúc mệt mỏi nhắm mắt lại. Cậu nghĩ, cuối cùng cậu vẫn phải mắc nợ Từ Lan Đình."Vé tàu cao tốc..." Trong câu lạc bộ, người đàn ông ngồi với tư thế lười biếng, vì uống rượu nên khóe mắt có chút ửng đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!