Chương 16: (Vô Đề)

"Tốt nghiệp rồi!"

Vô số tờ đề bay lượn trên bầu trời xanh ngắt, như những bông tuyết rơi xuống trên nóc tòa nhà dạy học.

Vô số đêm trằn trọc mất ngủ hạ màn, sân khấu cuối cùng của tuổi thanh xuân là vào đầu tháng sáu, là kỳ thi về tương lai.

Sau khi kết thúc buổi thi cuối cùng, Trần Trúc cũng đã lấy được bằng lái xe.

Rất nhanh, Từ Lan Đình đã gửi một địa chỉ quán bar tới.

Từ Lan Đình ở bên kia đầu dây ẩn ý sâu xa, nói: "Lần đầu tiên, phải để lại cho tôi."

Trần Trúc bỏ qua ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người đàn ông, cẩn thận khởi động xe, từ từ lái trên đường phố.

Thật không ngờ, bởi vì không có Từ Lan Đình thảnh thơi nói chuyện ở ghế phụ, Trần Trúc thấy có chút căng thẳng.

Cậu chuyên tâm chú ý đến tình hình trên đường, lái xe rất vững.

Đến quán bar, Trần Trúc lại cảm nhận được gì đó không đúng. Vệ sĩ của Từ Lan Đình không có ở cửa, một người đàn ông có chút quen mắt đang chạy về phía cậu.

Trần Trúc nhận ra, là em họ của Từ Lan Đình.

Từ Giang thở hồng hộc kéo cửa xe, vội vàng kéo Trần Trúc xuống xe, "Được rồi được rồi, cậu vào trong trước đi, tôi đi tìm chỗ đỗ xe."

"Sao vậy?" Trần Trúc thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn, không khỏi hoang mang.

Từ Giang la lối lên, "Có một thằng ngu đang gây sự, nhìn thì cũng ra dáng đấy, ai ngờ sức trâu, đấm cho anh họ tôi một trận này-"

Lời còn chưa nói hết, Từ Giang đã thấy cậu thiếu niên chạy một mạch vào trong quán bar.

"Hầy." Từ Giang thở dài, vừa xoay vô lăng, vừa tự nói với mình, "Mấy thằng nhóc ranh làm sao chơi lại được cáo già ngàn năm."

Trần Trúc xuyên qua đám người, cố gắng phân biệt bóng người trong ánh đèn mờ tối.

Cuối cùng, cậu đã thấy Từ Lan Đình.

Nhưng lại thấy Từ Lan Đình bị người ta ấn lên tường

- người đang ấn hắn có thân hình cao lớn, mày mắt hung tợn bạo lực.

Thấy nắm đấm của người đàn ông kia sắp đấm vào mặt Từ Lan Đình, Trần Trúc không kịp nghĩ nhiều, một bước xông lên, mạnh mẽ hất người kia ra.

Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề chưa bao giờ là phong cách của Trần Trúc, cậu chỉ chắn trước mặt Từ Lan Đình, thân hình có chút gầy vẫn chưa mọc đủ lông cánh, lại dốc hết sức lực, bảo vệ người phía sau.

Từ Lan Đình nhìn bóng lưng đơn bạc mà kiên định che chở mình của Trần Trúc, ánh mắt khẽ động.

"Tưởng Minh Trác, anh điên rồi sao?" Một giọng nói tức giận vang lên.

Trần Trúc lần theo tiếng nhìn sang, thấy cậu trai xinh đẹp mà cậu đã gặp ở quán bar lần trước.

Cậu nhớ, người đó tên Thẩm Tri Hạ, hình như là bạn thân của Từ Lan Đình.

Thẩm Tri Hạ kéo cánh tay người đàn ông, vẻ mặt giận dữ nhưng lại có chút chột dạ, "Tưởng Minh Trác, em thật sự, không có gì với anh ấy cả!"

Người đàn ông hất tay Thẩm Tri Hạ ra, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, "Em im miệng."

Trần Trúc không rõ tình huống trước mắt, cũng không biết vòng tròn quan hệ của Từ Lan Đình rốt cuộc phức tạp đến mức nào. Nhưng cậu hiểu lòng mình, cậu không thể trơ mắt nhìn Từ Lan Đình bị thương.

Trần Trúc tiến lên, đẩy người đàn ông đang xông lên kia ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!