Xe chạy một đường về phía mà Trần Trúc không biết. Trần Trúc không có tâm trạng đoán ý của Từ Lan Đình, liền dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế.
Nói ra thì, Trần Trúc thật sự không thích đi xe của Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình nhìn thì có vẻ ngoài lịch sự, nhưng bên trong lại hoang dại, tốc độ lái xe lần nào cũng khiến Trần Trúc kinh hồn bạt vía. Lần nào Trần Trúc cũng óc choáng váng khi tới nơi xuống xe.
Nhưng lần này, Từ Lan Đình lại lái xe bình ổn lạ thường, xe từ từ lái vào một nơi giống như sân tập.
Trần Trúc nhìn bốn phía bằng phẳng, có chút khó hiểu.
"Lại đây." Từ Lan Đình ném chìa khóa xe cho Trần Trúc, "Tôi dạy em lái xe."
Trần Trúc cầm chiếc chìa khóa nặng trịch trong tay, nói: "Đây cũng là phạm trù của chơi đùa sao?"
Từ Lan Đình tức giận bật cười, khoanh tay lạnh lùng nói: "Đúng. Em không chỉ phải chơi cùng ông đây, còn phải làm tài xế cho tôi. Giải thích thế này đủ hài lòng chưa, tiểu quân tử?"
"Anh họ!" Một người đàn ông mặc đồ đua xe chạy đến từ phía xa, "Sân bãi đã dọn sạch cho anh rồi, anh-" người đàn ông nói được một nửa thì thấy thiếu niên đang đứng sau lưng Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Trúc, "Dẫn cậu ấy đi vài vòng."
"Hả? Không phải anh tự mình đến chơi xe à?" Vẻ mặt em trai của Từ Lan Đình nghi hoặc, hóa ra để hắn dọn sạch sân đua chỉ là để nhường đường cho thằng nhóc này?
Cũng chưa thấy Từ Lan Đình để tâm đến người tình nhỏ nào như vậy luôn đấy?
"Không chơi." Từ Lan Đình dẫn người đến khu xe chọn xe, "Đưa cậu ấy đến học lái xe."
Từ Giang nhất thời nín họng, dùng cái sân đua chuyên nghiệp của hắn để cho một thằng nhóc tập lái xe thôi à?
"Cái này... cũng được thôi." Từ Giang liếc nhìn Trần Trúc một cái, không dám nói gì, cũng chẳng dám hó hé gì.
Tới thì cũng lỡ tới rồi, mà Từ Lan Đình còn bày ra trận địa lớn như vậy, Trần Trúc đành phải chọn một chiếc BMW khiêm tốn, ngồi vào ghế lái.
Lý thuyết cậu đã thi qua một lần trong thời gian rảnh, nhưng tiền học lái xe thì tạm thời cậu không đủ khả năng chi trả, nên đành gác lại sau.
Trí nhớ của Trần Trúc rất tốt, các thao tác cơ bản đều nắm rõ trong lòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở kiến thức lý thuyết, kiểu này không khác gì cưỡi ngựa xem hoa.
Cậu từ từ khởi động xe, đang do dự thì cửa ghế phụ đột nhiên bị người ta mở ra.
Trần Trúc vốn tưởng sẽ là một huấn luyện viên chuyên nghiệp, không ngờ Từ Lan Đình lại cứ thế thản nhiên lên xe, khoanh tay mắt không hề nhìn thẳng, "Đạp ga đi."
"Anh..." Trần Trúc có chút cạn lời, "Anh biết dạy sao?"
Từ Lan Đình nhướn mày, "Lúc anh trai drift trên đường núi, em còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo đâu." Chẳng qua chỉ là xoay vô lăng, đạp chân ga thôi mà, khó lắm sao?
Trần Trúc vừa xoay vô lăng, vừa khẽ lẩm bẩm, "Tôi không học mẫu giáo." Trẻ con ở vùng quê hầu hết đều lớn lên dưới bàn tay của ông bà, những căn nhà nhỏ quây bằng hàng rào bùn đất, đó chính là "trường mẫu giáo" của chúng.
"Khụ..." Từ Lan Đình che miệng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, "Yên tâm, để tôi dạy em."
Bất ngờ là, Từ Lan Đình lại dạy khá tốt. Hắn hiểu rõ tính cách của Trần Trúc, luôn đúng lúc nhắc cậu tăng tốc, hoặc là rẽ hướng.
Trần Trúc lái xe quá thận trọng, mà Từ Lan Đình lại vô cùng phóng khoáng, hai người lại đạt được cân bằng ngoài ý muốn. Xe đi trên đường bằng phẳng một cách trơn tru, vững vàng đi một vòng.
Việc luyện tập kéo dài đến tối, Trần Trúc cử động cánh tay đã hơi cứng lại, còn chưa kịp nói gì, đã bị Từ Lan Đình đột nhiên đến gần khiến cậu giật mình lùi lại.
Người đàn ông đột nhiên tới gần, hơi thở thanh mát đột nhiên vây quanh chóp mũi Trần Trúc.
"Anh..." Trần Trúc nhíu mày, định nói gì đó...
Tách một tiếng, dây an toàn được nhẹ nhàng tháo ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!