Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi tiễn Trần Trúc đi, Từ Lan Đình một mình ở trong phòng riêng rất lâu. Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi xà phòng đặc trưng trên người Trần Trúc, vẫn sạch sẽ, thơm mát như ngày thường.

Hiếm khi thấy Từ Lan Đình không muốn mùi thuốc lá phá hỏng mùi hương nơi chóp mũi, hắn vứt chiếc bật lửa trên tay, ngửa người nằm trên ghế sofa.

Những mùi hương thoang thoảng xung quanh, tựa như Trần Trúc vẫn còn nằm bên cạnh hắn.

Vô số đêm, Từ Lan Đình đều chìm vào giấc ngủ trong cái mùi hương sạch sẽ này, bên cạnh, là tiếng hô hấp trầm ổn nhẹ nhàng của cậu thiếu niên. Yên tĩnh, thoải mái, thỉnh thoảng có chút phản nghịch bướng bỉnh

- có lẽ, đây là nguyên do Từ Lan Đình thích Trần Trúc đến vậy.

Khác với bất cứ người tình nào mà Từ Lan Đình từng quen, Trần Trúc có chút cứng đầu, mang theo chút phản nghịch.

Hắn không thể nói rõ ý nghĩa sâu xa trong đó, nhưng Từ Lan Đình chính là thích cái vẻ khác biệt của Trần Trúc. Có lẽ, đây chính là cái gọi là "cảm giác mới mẻ".

Mà khi thời gian "tươi mới" còn chưa hết, Từ Lan Đình đương nhiên sẽ không có lý do gì mà dễ dàng buông tay cả.

Vệ sĩ gõ cửa đi vào, trên tay cầm chiếc phong bì dày cộm kia, "Tổng giám đốc Từ, số tiền này-"

Từ Lan Đình liếc xéo một cái, đột nhiên cười nhạo một tiếng. Hắn nhớ lại cái dáng vẻ cố chấp cứng nhắc của Trần Trúc, không biết vì sao, trong lòng lại rung động một cái.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đưa tay cài lại vạt áo lộn xộn, lại khôi phục vẻ lịch sự đoan trang trước mặt mọi người, tựa như người vừa rồi hung hăng và ti tiện không phải là hắn.

"Đưa đây." Người đàn ông đưa tay ra, trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa.

Vệ sĩ đã đi theo Từ Lan Đình nhiều năm, hiểu rõ tính tình của người đàn ông trước mặt. Trước mặt mọi người, Từ Lan Đình luôn là một người biết tiến lui, nho nhã lịch sự ôn hòa, nhưng lúc riêng tư không có ai, người đàn ông này thường hay vô cảm, sự sâu thẳm trong đáy mắt không ai có thể nhìn thấu được.

Hắn nhìn như vô cùng chu đáo với tất cả mọi người, thực chất lại là một người máu lạnh đến cùng cực. Sự dịu dàng chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài, dưới đôi mắt của người đàn ông lại là một dòng sông băng vô tận.

Nhưng, hôm nay cậu thiếu niên kia đột nhiên xông vào, hình như có chút khác biệt.

Vệ sĩ nhìn Từ Lan Đình cầm chiếc phong bì dơ bẩn kia lên tay, nhẹ nhàng ngẫm nghĩ, sau đó lộ ra một nụ cười khổ sở.

"Cậu nhìn xem, cậu ấy bướng bỉnh chưa kìa." Từ Lan Đình mở phong bì ra, nhìn những đồng mười đồng năm đồng nhàu nát bên trong, cười khẽ, nhưng trong mắt lại lạnh đến mức khiến người ta phát run, "Thật đúng là không muốn nợ tôi chút nào, vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với tôi như vậy."

Vệ sĩ đứng một bên, không dám tùy tiện nói chen vào.

Từ Lan Đình liếc anh ta một cái, chậm rãi nói: "Lần sau thấy cậu ấy, không được động vào người cậu ấy, hiểu không?"

Dưới ánh mắt của người đàn ông, vệ sĩ không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát, gật đầu, "Vâng."

Vệ sĩ nhìn Từ Lan Đình cẩn thận cất xấp tiền không nhiều

- thậm chí, đối với Từ Lan Đình mà nói chỉ là vài tờ giấy lộn vào, thậm chí động tác của hắn có chút trân trọng khó nhận ra.

Vệ sĩ cảm thấy có lẽ mình đã nhìn hoa mắt rồi. Dù sao, ai cũng có thể quay đầu, chỉ riêng Từ Lan Đình, người đã rong chơi trong chốn hồng trần mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không dừng chân vì bất cứ ai.

Vì sự xuất hiện của Trần Trúc, nửa đầu cuộc vui đã có chút lộn xộn. Từ Lan Đình vốn luôn biết cách đối nhân xử thế, khéo léo bao trọn nửa sau, dẫn một đám người đến một câu lạc bộ cao cấp hơn để tiếp tục chơi.

Trong câu lạc bộ cao cấp, sâm panh và gái đẹp cái gì cũng có, những bữa tiệc náo nhiệt, những trò chơi k*ch th*ch khiến một đám người quen chơi bời đều phải cảm thán Từ Lan Đình thật sự biết cách chơi.

Nhưng bản thân Từ Lan Đình lại dường như không có hứng thú, lười biếng ngồi một bên, uống rượu lấy lệ.

Nếu ai không quen biết Từ Lan Đình, thật sự sẽ tưởng hắn đang mượn rượu giải sầu. Nhưng, những người có mặt đều hiểu Từ Lan Đình, đoán chừng vị đại gia này chơi mệt rồi, muốn yên tĩnh một lát.

Mọi người đều hiểu tính tình của Từ Lan Đình, không ai dám tùy tiện đến làm phiền hắn.

Vậy mà lại có kẻ không biết điều, bỗ bã ngồi xuống bên cạnh Từ Lan Đình, không biết chừng mực mà bắt chuyện, "Anh Từ, hai ta cũng lâu rồi không gặp, nào, tôi mời anh một ly."

Từ Lan Đình nhếch miệng cười, tay cầm ly rượu cao cổ lắc lắc, nhưng không uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!