Cửa phòng riêng bị người ta đẩy mạnh ra, một bóng người say khướt nhào tới.
Trần Trúc nhận ra, là cậu trai xinh đẹp vừa dựa vào vai Từ Lan Đình.
Người kia có một gương mặt xinh xắn tinh tế, đôi mắt vương chút men say, trông rất ngoan ngoãn sạch sẽ.
Trần Trúc khẽ thở dài, gu của Từ Lan Đình quả thật vẫn như mọi khi, xét ở một mức độ nào đó, cũng xem như là chung thủy.
"Uống đi, mấy anh em làm sao thế, tiếp tục đi chứ!" Cậu trai xinh đẹp lảo đảo kéo lấy cánh tay Từ Lan Đình, dùng gương mặt ngoan ngoãn nhất, nói ra những lời th* t*c nhất, "Má, có dễ gì ra ngoài xả hơi, ông đây không uống chết mấy tên gà mờ các người mới lạ!"
Từ Lan Đình một tay ôm lấy người suýt chút nữa thì ngã vào, "Tri Hạ, em say rồi, anh gọi xe cho em rồi, lát nữa tự mình về nhé."
Tri Hạ... thân mật đến mức người ngoài nghe vào cũng cảm thấy bọn họ sinh ra là một đôi. Trần Trúc lạnh lùng nhìn Từ Lan Đình nửa ôm người, đưa cậu trai xinh đẹp kia lên xe.
"Xong rồi." Từ Lan Đình tiễn người đi, thở ra một hơi, mở miệng với Trần Trúc, "Đến lượt chuyện của chúng ta rồi."
Hắn đi đến trước ghế cao ở quầy bar ngồi xuống, một đôi chân dài tùy ý gác lên ghế đẩu bên cạnh, đá chiếc ghế đến trước mặt Trần Trúc, sau đó ngậm một điếu thuốc, "Ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng xem nào, tôi rác rưởi chỗ nào hả, ừm?"
Trần Trúc làm lơ ánh mắt giễu cợt người đàn ông, đeo cặp sách lên, chuẩn bị rời đi.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Từ Lan Đình đã có người mới, cậu tuyệt đối sẽ không hèn hạ đến mức làm kẻ thứ ba.
Thấy người sắp đi, tay Từ Lan Đình đang cầm bật lửa khựng lại, rồi đứng dậy nắm lấy cổ tay Trần Trúc.
"Trần Trúc." Vẻ mặt người đàn ông cuối cùng cũng có chút nghiêm túc, "Chúng ta nói chuyện đi."
Lại là nói chuyện, Trần Trúc nghĩ, đúng là nên nói chuyện rõ ràng. Dù sao chỉ có nói rõ rồi mới có thể "chia tay êm đẹp".
Trần Trúc đi theo Từ Lan Đình đến một phòng riêng không người, cậu vừa ngồi xuống, Từ Lan Đình đã nhào tới nhấc chân ngồi lên đùi Trần Trúc.
Người đàn ông dáng người cân đối, thân hình cao lớn, dù ngồi trên đùi Trần Trúc, ngược lại như đang giam cầm người trong lòng, khiến cậu không có chỗ nào trốn.
Từ Lan Đình vốn đã cao, Trần Trúc phải ngước đầu lên, mới nhìn thấy đôi mắt rũ xuống sâu thẳm của người đàn ông.
"Từ Lan Đình." Trần Trúc phải nhẫn nhịn mới không chửi tục. Cậu đưa tay đẩy người trên đùi mình, "Đây là thái độ nói chuyện của anh sao?"
Trong lúc giằng co, vạt áo của người đàn ông bị làm nhăn nhúm, hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp.
Từ Lan Đình mở rộng cổ áo, lộ ra dáng vẻ sa sút lười biếng, lười biếng tiến đến gần, lại mạnh mẽ đến mức Trần Trúc không thể từ chối: "A Trúc, lời rác rưởi nói mà em cũng tin?"
Trần Trúc không đẩy được người, càng không muốn nhìn thấy đôi mắt vênh váo của Từ Lan Đình. Cậu dứt khoát nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Từ Lan Đình, chúng ta chia tay đi."
"Chia, chia thế nào?" Từ Lan Đình vòng tay ôm lấy cổ Trần Trúc, khẽ thì thầm bên tai cậu, "Trần Trúc, em không từ bỏ được đâu." Hắn sớm đã nhìn thấu sự si tình ẩn giấu của cậu thiếu niên, một lời đã nói trúng tim đen của Trần Trúc.
Từ Lan Đình nắm gáy Trần Trúc, từ từ xoa bóp, ôn tồn dụ dỗ: "Em sẽ rất đau lòng, sẽ mất ngủ, sẽ ngày đêm đều nhớ về tôi, có lẽ, còn sẽ trốn trong cái phòng tắm nhỏ của mình mà khóc mỗi ngày." Hắn khẽ hỏi, "Trần Trúc, em muốn như vậy sao?"
"Đã nói trước rồi, chơi chán thì mới chia tay. Nhưng bây giờ, chưa phải lúc chia tay mà?" Hắn cúi người, hôn lên má Trần Trúc, dụ dỗ, "A Trúc, trò chơi không phải chơi như vậy, hiểu không?"
Phòng riêng rất rộng rãi, Trần Trúc lại cảm thấy nghẹt thở. Cậu nhắm mắt, hô hấp khó khăn.
Cậu cảm thấy đôi môi của Từ Lan Đình đang từ từ lướt đi, từ má đến tận vành tai, Trần Trúc có ảo giác như bị rắn độc quấn quanh. Cậu bị nhốt trong vòng tay của Từ Lan Đình, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, mặc cho hắn tùy ý hôn mình.
Mà nụ hôn nhạt nhẽo, lại mãi không thể đi vào sâu. Cũng như mối quan hệ hoang đường của bọn họ, cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở d*c v*ng hời hợt, dễ dàng mắc cạn trước sự thật tàn nhẫn.
Từ Lan Đình mổ vào đôi môi mềm mại của cậu thiếu niên, dò xét, cắn lên khóe môi Trần Trúc.
Nhưng người trước mặt như một khối đá cứng rắn mất hết cảm xúc, bất động, không hề có một chút phản ứng nào.
Từ Lan Đình cố gắng xoay chuyển tình thế, vẫn không thể lay động được Trần Trúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!