Chương 10: (Vô Đề)

Người đàn ông trước mặt nói đùa, Trần Trúc không rõ thật giả trong lời nói của anh ta, nhưng Từ Lan Đình không phủ nhận, chỉ liếc người đàn ông một cái, "Đừng có trêu chọc bạn nhỏ nhà tôi, khó dỗ lắm đấy. Đừng có gây rắc rối cho tôi thế chứ."

Anh ta cười ha hả, mang theo vẻ đắc ý, "Ai bảo anh cứ thích thả thính lung tung." Nói xong, người đàn ông thu lại ý cười, chính thức chào hỏi Trần Trúc, "Xin chào, anh là Sam, cũng là-"

Nói đến đây, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn phía sau kéo tay Sam, líu ríu nói một tràng tiếng gì đó mà Trần Trúc không hiểu, có vẻ như đang trách móc.

"Xin lỗi, anh phải đi một lát." Sam nháy mắt với Trần Trúc, "Cậu nhóc, Từ Lan Đình không phải người tốt lành gì đâu, đừng để bị lão già này lừa nhé."

Từ Lan Đình: "Chỉ có cậu là lắm mồm thôi." Bàn tay hắn đặt trên eo Trần Trúc khẽ cọ nhẹ, mang theo ý an ủi.

Từ Lan Đình cười uể oải, nói: "Chúc mừng tân hôn."

Sam cười vẫy tay, khoác tay người bên cạnh rời đi.

Trong phút chốc, Trần Trúc không biết nên kinh ngạc vì Từ Lan Đình đến dự đám cưới của bạn trai cũ, hay vì đây lại là một cặp đôi đồng tính.

"Hửm?" Từ Lan Đình nhéo gáy Trần Trúc, "Ghen à?" Người đàn ông cười, "Chuyện cũ năm xưa cả rồi. Năm đó chẳng qua chỉ là chơi bời thôi, cũng coi như là chia tay êm đẹp."

Chia tay êm đẹp... Trần Trúc mím môi, sau khi chia tay, có thể nhẹ nhàng bỏ qua hết thảy chuyện cũ, rồi coi như không có gì xảy ra sao?

Trần Trúc không thể hiểu, cũng không cách nào hiểu được.

Nhưng, cậu dường như nhìn thấy được số phận của mình sau này.

Khi Từ Lan Đình chơi chán rồi, nhẹ nhàng một câu "sau này vẫn là bạn", là có thể đuổi cậu đi.

Người đàn ông này luôn ung dung, mỗi câu nói có thể xé nát cậu mà không cần tốn binh tốn sức nào.

Từ Lan Đình thấy sắc mặt Trần Trúc không tốt, trong lòng hiểu rõ, hắn cáo già cỡ nào chứ, biết không thể tiếp tục chủ đề này, bèn dẫn Trần Trúc đi ngắm cảnh xung quanh.

"Em còn hai ngày nghỉ nữa nhỉ, ngày mai, tôi dẫn em đi-"

"Không cần." Trần Trúc từ chối "ý tốt" của Từ Lan Đình, nhàn nhạt nói, "Em không có hứng thú cùng anh đổi chỗ tìm 'k*ch th*ch'."

Chuyện xem phim ngày hôm qua đã là vết xe đổ, Từ Lan Đình nào có lòng tốt dẫn cậu đi trải nghiệm sự thân mật giữa các cặp tình nhân, chẳng qua là đổi cách để tìm kiếm sự k*ch th*ch mà thôi.

"Em không có giận." Trần Trúc nói từng chữ, "Từ Lan Đình, em đã trưởng thành rồi, anh không cần phải dùng trò dỗ trẻ con để dỗ em đâu, tự em có chừng mực."

Do cậu tự mình muốn thích anh, trái tim, cũng là do cậu tự mình đánh mất, không trách được người khác.

Muốn trách, thì chỉ trách bản thân cậu, có được chút ngọt ngào mà mình chưa từng nếm qua, cậu liền tưởng đây là hương vị tuyệt vời nhất trên đời, lại cam tâm tình nguyện chìm đắm trong vực sâu ngọt ngào này.

Từ Lan Đình khựng lại, sau đó nheo mắt, "Thế à. Vậy thì tốt."

Trần Trúc nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong đôi mắt tưởng như dịu dàng đa tình của người đàn ông, thực chất chỉ có sự u tối vô tận.

Không ai có thể thực sự hiểu được trái tim của người đàn ông này, có lẽ, cũng không ai có thể thực sự bước vào trái tim hắn.

Đám cưới tiến hành đến nghi thức lãng mạn nhất, hai người đàn ông mặc vest, gần như thành kính nhìn đối phương.

Trần Trúc nhìn đôi mới cưới trên sân khấu, lúc này mới hiểu, hóa ra khi yêu một người, ánh mắt của họ là như vậy.

Mà Từ Lan Đình, hình như chưa từng nhìn mình như thế...

Đám đông đột nhiên ồn ào, Trần Trúc hoàn hồn, thì ra là Sam đứng trên sân khấu giơ cao bó hoa trong tay.

Mọi người cười đùa, xô đẩy người bên cạnh lên trước để bắt hoa cưới.

Trần Trúc tuy lớn lên ở một ngôi làng nhỏ, nhưng cậu vẫn hiểu những tình tiết được chiếu trên phim ảnh vô số lần này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!