Lộ Nhã Phân một thân một mình nuôi lớn Lộ Ðinh, mấy năm như một ngày luôn nơm nớp lo sợ, nhưng bà chưa bao giờ dám để lộ mặt hoảng sợ ra bên ngoài.
Bà nâng niu Lộ Ðinh trong lòng bàn tay, tưới nước cho cậu như một bông hoa, để cậu thoải mái phát triển rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời mà không lo sợ điều gì.
Nhưng khi đêm khuya vắng lặng xuống, bà luôn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó mình chết đi, thì Lộ Ðinh không còn ai để dựa vào, sẽ bị người ta ức hiếp.
Lộ Ðinh từ nhỏ đã đi học ở trường giáo dục đặt biệt, đều tiếp xúc với những người giống cậu, mấy năm ðầu thật sự rất khó khăn nhưng sao khi đã hình thành thói quen sinh hoạt, cậu ít nhiều gì cũng đã có thể tự lo cho bản thân.
Nhưng khi cậu tách ra khỏi nhóm người này, việc tự chăm sóc bản thân chỉ là một điều nhỏ bé tầm thýờng không ðáng kể ðến trong xã hội.
Không bình thường chính là không bình thường, không ai có thể thay đổi vận mệnh của một con kiến.
Vậy nên, khi Lộ Ðinh thành niên, Lộ Nhã Phân luôn cố bồi dưỡng các kĩ năng giao tiếp với xã hội bên ngoài cho Lộ Ðinh.
Ban đầu đơn giản thô bạo, bà dẫn Lộ Ðinh đến chỗ đông người nhưng lại bị phản tác dụng, làm cho Lộ Ðinh có bóng ma tâm lý, không dám bước ra khỏi cửa phòng cả một thời gian dài.
Đó cũng là lần đầu tiên Lộ Nhã Phân mất bình tĩnh trước mặt Lộ Đinh vì bà sợ rằng cảm giác an toàn mà bà cất công xây dựng được sẽ bị sụp đổ một lần nữa.
Nhưng loại cảm giác an toàn này, huyền bí đến giải thích không được, không phải nói đến là sẽ đến.
Nhưng Lộ Nhã Phân không cam tâm, Bà xem rất nhiều tư liệu cũng hiểu ra được tầm quan trọng của làm theo từng bước không vội vã.
Bà không thúc ép Lộ Đinh nữa, cũng không tự làm khó mình nữa.
Lộ Nhã Phân dùng hết tất cả tiền mà mình tiết kiệm được mở một cửa hàng hoa này.
Bà nghĩ ngoài việc có thể kiếm tiền mà còn có thể cho Lộ Đinh học cách tự nuôi sống bản thân ở quãng đời còn lại, mở ra một cánh cửa nhỏ trong cuộc sống mà cậu vẽ đất làm lao và cậu cũng có thể tiếp nhận tình yêu thiện lương.
Đây cũng là một lợi ích ngoài ý muốn của bà.
Vậy nên, tâm lý là yếu tố rất quan trọng, ngay cả khi hiệu quả rất nhỏ.
Hoa Triều khai trương đến nay cũng đã trôi qua một tháng, Lộ Đinh cũng chỉ giao tiếp cùng bông bông cỏ cỏ, cậu cũng đã thả lỏng hơn nhiều, còn việc tiếp khách ở quầy lễ tân đều là Lộ Nhã Phân làm.
Lộ Đinh có diện mạo rất dễ nhìn, thi thoảng cũng có khách tới bắt chuyện làm quen, làm cho cậu sợ đến luống cuống tay chân.
Lộ Nhã Phân giải thích nguyên nhân cho khách, l@m tình yêu trong mắt họ biến thành sự đồng tình và tiếc nuối.
Thật đáng tiếc cho một người như vậy.
Nhưng Lộ Nhã Phân lại thấy nhưng lời thương hại này đều là nhảm nhí, bây giờ Lộ Đinh sống sung túc có cơm ăn áo mặc, còn là bảo bối của bà.
Lộ Nhã Phân đem cho bảo bối một ly nước ép cam:
"Lại đây, bổ sung Vitamin C."
Lộ Đinh cảm thấy ngứa ngáy ở ngay thắt lưng, ngứa đến vừa tê vừa nóng, cậu đứng ngồi không yên làm cho nước cam bị đổ ra ngoài một chút.
"Đinh Đinh, uống hết đi."
Lộ Nhã Phân cầm miếng giẻ lau trong tay:
"Mẹ sẽ không lau cho con đâu."
Lộ Đinh uống xong nước cam, nhìn xuống đất, xấu hổ đến mặt đỏ lên, cầm lấy miếng giẻ lau trong Lộ Nhã Phân, ngồi xổm xuống lau: Để con tự lau.
Ngoan quá.
Lộ Nhã Phân cười khen ngợi, bà không đổi chủ đề, tự nhiên mà hỏi cậu tiếp,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!