Lộ Đinh ngủ không được lâu, cậu bị cơn đau đánh thức, vừa đúng lúc nửa đêm, phòng bệnh rất yên tĩnh.
Lộ Đinh mơ hồ, cậu nhất thời không thể nhớ ra nguyên nhân tại sao mình lại ở đây.
Ở trong một căn phòng xa lạ, cậu thấp thỏm lo âu, muốn nhúc nhích cũng không được, r3n rỉ một tiếng, Lộ Nhã Phân liền đứng dậy.
Lộ Nhã Phân vốn không ngủ, bà ngủ không được, một phần là lo lắng cảnh giác, ngoài ra còn vì không quen giường, nằm một lúc mà đau hết cả lưng cả eo.
Đinh Đinh, Lộ Nhã Phân nhìn rất tiều tụy: Con sao thế?
Lộ Đinh cũng tiều tụy, cậu rất sợ hãi, không dám khóc, giọng khàn khàn, hỏi:
"Mẹ ơi, con không cử động được chân, chân con vẫn còn chứ?"
Vẫn còn, rất ổn.
Lộ Nhã Phân vuốt mặt Lộ Đinh dỗ dành,
"Bác sĩ Đường làm phẫu thuật cho con, con còn nhớ không?"
Nhớ, Lộ Đinh gật đầu, rồi lại lắc đầu, Không nhớ rõ lắm.
"Con muốn uống nước sao?"
Lộ Đinh mím môi, miệng khô khốc, thật lâu sau, lại bất ngờ nếm ra được vị ngọt,
"Không khát, con uống rồi."
Lộ Nhã Phân thấy sắc mặt Lộ Đinh không ổn, ngón tay siết chặt, mở miệng hỏi:
"Đinh Đinh, có phải con đau không? Đau ở đâu? Nói cho mẹ biết."
"Chân, chân có chút đau," Ánh mắt Lộ Đinh hoảng hốt một hồi, tránh ánh mắt Lộ Nhã Phân, không dám nhìn,
"Mẹ, có phải con lại khiến mẹ lo lắng rồi không?"
Mũi của Lộ Nhã Phân cay cay, bà muốn khóc, nhưng không dám để Lộ Đinh nhìn thấy.
"Không có, con khoẻ lại, mẹ không lo lắng nữa." Lộ Nhã Phân hơi ngửa đầu, tìm máy gọi, nhưng không thấy, không biết nó giấu ở đâu, đưa tay sờ sờ, tìm được rồi, bà nói:
"Mẹ gọi bác sĩ Đường tới đây, Đinh Đinh, đau thì không cần chịu đựng."
Lộ Đinh thút thít, khóc nức nở, đáng thương nói:
"Đau lắm, đau muốn chết."
Lộ Nhã Phân lại sốt ruột, máy gọi điện từ trong tay trượt đi, bà lại khom lưng tìm, tối đèn tắt lửa, mọi chuyện đều không thuận lợi.
Đúng lúc này, Đường Lâm Thâm đẩy cửa bước vào.
"Đinh Đinh, em tỉnh rồi à?" Đường Lâm Thâm hỏi.
Lộ Nhã Phân ngạc nhiên, đành phải chào hỏi một lần nữa,
"Bác sĩ Đường, còn chưa ngủ à?"
"Đêm nay trực ban, không thể ngủ," Đường Lâm Thâm đi vào phòng, trong tay mang theo một hộp nhựa,
"Tôi tính thời gian, Đinh Đinh hẳn là đã tỉnh, nên đến đây xem thử. Chị Nhã Phân, hai người ăn cơm chưa? Mang Cho hai người chút đồ ăn, là cháo bí đỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!