Chương 78: (Vô Đề)

Edit: Lam Nhi Nam

Lâm Hoan Hỉ ngủ một giấc rất dài.

Cảnh trong mơ như một con đường u ám không tìm thấy lối ra, cô đi dọc theo con đường quanh co ấy hồi lâu.

Lâm Hoan Hỉ như những người đứng xem khác chứng kiến một cô gái dần trưởng thành, đơn độc dấn thân vào vòng giải trí, vui vẻ liều lĩnh để khiến mình trở nên ưu tú hơn, chỉ vì để trở thành một người có thể cùng anh sánh vai.

Có thể con đường này cũng không dễ đi, cô chịu nhiều đau khổ, trải qua bao sóng gió, sau đó không sợ hãi, dũng cảm bước về phía trước.

Cuối cùng lấy tất cả dũng khí, tỏ tình với người bản thân thầm mếm bảy năm.

Cô thích anh như vậy, thích đến mức che giấu đi tính cách của bản thân, lộ ra những móng nhọn, chịu đựng để mình trở nên kiên cường rồi có thể bảo vệ anh.

Khi anh nói rằng:

"Chúng ta kết hôn đi!", một khắc ấy trở đi, cô cảm thấy cuộc đời này không còn hối tiếc, tất cả mọi việc đã làm đều đáng giá, nhưng cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu mình có đáng được anh yêu?

Cô như một bông hoa đơn độc nở rộ trong vũng bùn, mà anh lại như một ánh mặt trời rực rỡ giữa mọi người, hai người kém nhau, cô biết mình không xứng, biết rõ không xứng, vẫn muốn ngẩng đầu đón lấy một ánh thái dương.

Lâm Hoan Hỉ chậm rãi mở mắt ra, trên mặt có một cái mặt nạ dưỡng khí vừa dày vừa nặng che đi ánh mắt.

Cố sức xoay đầu, ánh mắt mông lung, giữa ánh sáng hiện ra đường nét của một người đàn ông.

Anh một tay chống cằm, mi mắt rũ xuống, lông mi rậm lại như cánh bướm khẽ rung, tổng thể lại đang có một giấc ngủ không sâu, khoé môi nhếch lên độ cong đúng như hình dáng trong trí nhớ.

Trên người có hơi đau, Lâm Hoan Hỉ gian nan giơ cánh tay lên, ngón tay lạnh như băng khẽ chạm vào sống mũi thẳng tắp của anh.

Trong nháy mắt, cảm nhận được sự đụng chạm, Cảnh Dịch mở mắt ra.

Cặp mắt phượng màu đen vằn tia máu, anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

Khoé môi Lâm Hoan Hỉ hơi nhếch lên, mở miệng ra, không phát ra âm thanh nào:

"Cảnh tiên sinh, em rất nhớ anh."

Cảnh Dịch nhìn cô, hầu kết cuộn lên xuống, đầu lưỡi trở nên khô đắng, anh không khóc nhưng vành mắt trở nên đỏ, cẩn thận giơ tay lên sờ lên đầu cô: Anh đi gọi bác sĩ.Kiểm tra qua một lượt, xác nhận không có chuyện gì Lâm Hoan Hỉ chuyển sang phòng bệnh thường.

Lần này cô bị thương không nhẹ, đầu bị thương nặng, trên người tất cả vết thương lớn nhỏ có mười mấy nơi, y tá nói cô hôn mê ba ngày, trong ba ngày này Cảnh Dịch không ngủ không nghỉ chăm sóc cô.

Lâm Hoan Hỉ cảm động, càng nhiều hơn là cảm giác đắc ý.

Cô nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang gọt táo, khàn giọng nói:

"Dịch ca, anh còn rất si tình."

Cảnh Dịch dừng tay đang gọt táo lại, không lên tiếng lại tiếp tục gọt táo.

Nhìn người đàn ông không cười nói tuỳ tiện, Lâm Hoan Hỉ trợn liếc mắt:

"Nếu em thật sự chết, anh có tự tử cùng em hay không?"

Sẽ không.

Anh trả lời không chút do dự.

Không chờ Lâm Hoan Hỉ mở miệng, ánh mắt anh rơi vào trên mặt cô:

"Anh sống, em còn có thể sống trong lòng anh; anh chết, em thực sự chết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!