Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Cải Xanh

Ăn cơm xong ngồi nói chuyện cùng cha mẹ một lúc, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy hơi mệt nên nói lại cùng người nhà một tiếng rồi về phòng.

Cảnh Dịch đang cùng Lâm Văn Xương xem TV, đúng lúc để Lâm Hoan Hỉ đi tắm.

Cô đóng cửa cẩn thận, xác định sẽ không có người đi vào, mới cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm rất rộng, Lâm Hoan Hỉ hiếu kỳ nhìn xung quanh, cởi bỏ quần áo, mấy ngày nay ở bệnh viên cô chỉ lau qua người, cũng không cẩn thẩn tắm rửa, khiến đến lúc dòng nước ấm áp chảy xuống người, Lâm Hoan Hỉ thỏa mãn thở ra.

Qua tấm gương bị mờ hơi nước, Lâm Hoan Hỉ thấy cơ thể tinh tế của mình ở thắt lưng xăm một dòng chữ tiếng anh, phía trước chữ còn điểm xuyết một hình mặt trăng nho nhỏ màu đen.

Lâm Hoan Hỉ khó khăn để nhận ra dòng tiếng Anh đó:

Tomorrow comes never, dịch sang tiếng Trung có nghĩa là [Không phụ thuộc vào ngày mai]

Lâm Hoan Hỉ lau nhẹ vào hình xăm, cảm xúc gập ghềnh, hiển nhiên là ở đó có vết sẹo.

Cô khẽ cau mày, hình xăm này là để che vết sẹo, nhưng Lâm Hoan Hỉ không nhớ từ lúc nào mà có vết sẹo này, có thể là thời gian mà cô không nhớ kia chăng?

Lâm Hoan Hỉ không để ý lắm, dựa vào giác quan thứ sáu cầm lấy ly súc miệng màu hồng trên kệ và bàn chải đánh răng, nhưng lại không thấy kem đánh răng đâu, cô tìm xung quanh cũng không thấy, sau đó mở tủ trong phòng tắm, khi vừa mở ra, một cái hộp màu xanh đặt ngay ngắn đập vào mắt Lâm Hoan Hỉ, trên hộp có thể thấy rõ ba chữ

- bao cao su.

Mí mắt Lâm Hoan Hỉ giật giật, im lặng một lúc lâu, tay chân luống cuống đặt lại vị trí cũ, cô suy nghĩ một chút thấy không thích hợp, lại lấy ra rồi vứt vào thùng rác.

Làm xong tất cả, Lâm Hoan Hỉ thở phào một hơi.

Lúc này trong gương khuôn mặt của cô gái đã đỏ, cô vỗ vỗ mặt đang nóng lên, nghe được âm thanh ngoài phòng tắm, Lâm Hoan Hỉ quay đầu nhìn lại, xuyên qua cửa phòng tắm, có thể thấy lờ mờ bóng dáng người đàn ông.

Trong lòng Lâm Hoan Hỉ khẽ động, sốt ruột hoảng sợ vội vàng đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong Lâm Hoan Hỉ thay bộ đồ ngủ màu trắng, kiểu dáng kín đáo.

Lâm Hoan Hỉ liếm môi khô khóc, cẩn thận mở cửa ra.

Tắm xong rồi sao?

Ừ. Cô cúi đầu không nhìn ánh mắt của Cảnh Dịch, chạy thẳng tới trên giường, kéo chăn đắp lên người.

Cảnh Dịch thu ánh mắt lại, xoay người vào phòng tắm.

Phút chốc, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, một lúc sau, tiếng nước dừng lại, anh đã tắm xong rồi.

Lâm Hoan Hỉ ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối lẳng lặng nhìn Cảnh Dịch đi ra từ phòng tắm.

Cảnh Dịch vừa tắm xong mặc áo choàng tắm màu tím, tóc chưa được lau khô rũ xuống những giọt nước rơi xuống theo cổ áo rộng mở từ từ lướt qua lồng ngực rắn chắc.

"Anh có thể mặc quần áo vào không?" Lâm Hoan Hỉ ngước mắt nhìn, Có hơi bất nhã.

Cảnh Dịch tay cầm khăn lông khựng lại, giống như là không nghe thấy cô nói, trực tiếp cởi áo choàng tắm, thẳng thắn đối diện với Lâm Hoan Hỉ.

Cảnh Dịch cao gần 1m90, eo nhỏ và đôi chân dài, cơ bụng sáu múi, khiến người ta có suy nghĩ quái lạ.

Lâm Hoan Hỉ khiếp sợ với hành động đột nhiên khoe cơ thể này của anh, kết hợp với áo mưa trong phòng tắm, Lâm Hoan Hỉ sợ đến mức chui vào trong chăn.

Cách một lớp chăn, thanh âm Lâm Hoan Hỉ hơi nặng nề:

"Anh lưu manh! Tôi còn là khuê nữ hoa cúc*."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!