Edit: Cải Xanh
Tiếng chuông tan học vang lên, theo đó là những bước chân vội vã.
Mưa phùn vẫn không ngừng rơi, người đàn ông đứng bên cạnh giúp cho cô che chắn cơn mưa phùn hắt vào. Cô im lặng nhìn anh, trong lòng vẫn còn ngạc nhiên, có một loại tình cảm không tên dâng lên từ tận đáy lòng.
Lâm Hoan Hỉ nở nụ cười, nói:
"Có phải ai muốn mua là có thể mua ngay đâu."
Cảnh Dịch trịnh trọng nói: Có, anh.
Trên đời này không có gì là không dùng tiền giải quyết được, nếu có, thì là chưa đủ nhiều tiền.
Đừng nói đùa. Lâm Hoan Hỉ cầm tay anh,
"Đi thôi, em muốn về nhà rồi."
Anh nhìn về phía sau, nắm tay cô rời đi.Ban đêm.
Lâm Hoan Hỉ không buồn ngủ, mắt cô mở thao láo, hình ảnh bà nội chết thảm cứ mãi quanh quẩn trong đầu, chưa từng biến mất.
Sau khi nhìn người đàn ông bên cạnh, Lâm Hoan Hỉ cẩn thận xuống giường đi ra chỗ đặt máy tính, sau đó cô cắm tai nghe vào, lên mạng tìm bộ phim Cảnh Dịch đóng.
Đầu tiên là hình ảnh quen thuộc, cậu thiếu niên gầy gò đi qua ngọn núi ẩn hiện sau đám mây, tiếng nhạc du dương vang bên tai.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt chăm chú.
Một số hình ảnh lướt qua trước mắt Lâm Hoan Hỉ, cô cuộn tròn người trong phòng nằm xem TV cùng với gói đồ ăn vặt, đóng cửa phòng lại.
Giữa phim, nhân vật nam chính cãi nhau với ông nội, trời tối mưa hắn cũng chạy ra ngoài, chờ đến ngày hôm sau quay về, thì mới biết ông nội vì đi tìm mình mà rơi xuống vực.
Cảnh Dịch diễn rất tốt, sự bi phẫn và tự trách của cậu thiếu niên đều thể hiện rõ ràng.
Thấy hắn không có tinh thần, thầy giáo liền cho hắn một cái bạt tai, tức giận nói:
"Em nhìn biểu hiện của mình bây giờ đi! Em khóc, cứ khóc thì ông nội em có thể trở về không? Tôi nói cho em biết, đừng bao giờ ôm mãi những gì đã mất đi, hãy nhìn về phía trước đi!"
Bầu không khí trầm mặc, trong TV cậu thiếu niên siết chặt nắm tay, bả vai run run.
Sau khi hắn khóc, Lâm Hoan Hỉ cũng khóc.
Lạch cạch.
Đèn bàn mở lên, Cảnh Dịch đã tỉnh.
Lâm Hoan Hỉ vội vã lau nước mắt, nhanh chóng đóng máy tính lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn: Em đánh thức anh à?
Cảnh Dịch nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Anh từ từ ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực: Không ngủ được?
Ừ, em bị mất ngủ.
Trong lòng có tâm sự, làm sao có thể bình yên mà đi vào giấc ngủ.
Vì vừa tỉnh cho nên thanh âm Cảnh Dịch hơi khàn khàn:
"Vậy anh kể chuyện cổ tích cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!