Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Cải Xanh

Lâm Minh Tông dắt Lâm Hoan Hỉ vào phòng ngủ, ảnh cưới treo trên đầu giường rất bắt mắt, trong hình người con gái trang điểm đẹp đẽ, đẹp như tranh vậy, trên khuôn mặt toát ra sự dịu dàng và hạnh phúc.

Trong lòng Lâm Hoan Hỉ khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn đi nơi khác không nói gì.

Phòng ngủ được thiết kế theo phong cách ấm áp, đồ dùng và đồ trang trí đều là những thứ Lâm Hoan Hỉ thích nhất, trước kia cô sửa chữa toàn thể đã mất không ít công sức, nhưng mà lúc này Lâm Hoan Hỉ hoàn toàn không có ấn tượng.

Lâm Minh Tông vỗ vỗ lên giường, động tác vén chăn lưu loát, chớp đôi mắt to nhìn cô: Chị, chị nằm đi.

Một tiếng chị được gọi rất thân mật, cô không được tự nhiên cho lắm.

Lâm Hoan Hỉ mới vừa ngồi xuống giường, Tông Tông liền ngồi xổm xuống cầm dép của Lâm Hoan Hỉ ra, sau đó đặt chân cô lên giường, rồi lại cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cô.

Lâm Hoan Hỉ: ....

Tông Tông rất vui vẻ đi rót cốc nước đặt cạnh đầu giường cho Lâm Hoan Hỉ, lại lấy quả quýt trong giỏ hoa quả ra rồi bóc vỏ, cậu cúi đầu, rất nghiêm túc cẩn thận bóc vỏ quýt rồi bóc sợi trắng trên quả đi, cuối cùng đưa múi quýt đến bên mép Lâm Hoan Hỉ: Chị, a nào ---

Lâm Hoan Hỉ: ....

Sau khi tỉnh lại có thêm một người chồng còn chưa tính, bây giờ còn có thêm cậu em trai, hơn một cậu em còn chưa tính, vậy mà cậu em này lại vừa đẹp trai lại còn hiểu chuyện, cô nhớ khi mình sáu tuổi chỉ biết chảy nước mũi chơi đùa đất nặn.

"Em tên là.... cái gì mà?"

Tông Tông méo miệng, ủy khuất nói:

"Lâm Minh Tông, nhũ danh là Tông Tông...."

Tông Tông.... Lâm Hoan Hỉ nhức đầu, giọng nói hơi mất tự nhiên,

"Xin lỗi, chị đã quên rất nhiều chuyện, em đừng buồn...."

Giữa hai người được ràng buộc bởi huyết thống, cho dù Lâm Hoan Hỉ không nhớ Tông Tông, hành động đó cũng không khiến nhóc con này khổ sở.

Không có việc gì.

Tiểu đại nhân Tông Tông kéo tay Lâm Hoan Hỉ,

"Chị đừng buồn, bây giờ em chỉ mới năm tuổi, sau này còn rất nhiều thời gian ở cùng chị, tuy là chị đã mất đi ký ức của mấy năm, nhưng em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Tông Tông vẻ mặt nghiêm túc, không giống nói dối.

Nói xong, Tông Tông liếc nhìn ra cửa, xác định là không có người đi vào.

Cậu nhìn Lâm Hoan Hỉ, nhỏ giọng nói:

"Chị, chị cũng quên chú Cảnh Dịch luôn rồi sao?"

".... Sao em lại gọi anh ta là chú?"

Tông Tông hừ một tiếng, có hơi khinh thường nói:

"Chú đấy lớn hơn em hai mươi sáu tuổi, không phải gọi chú thì là gì chứ?"

Lâm Hoan Hỉ: ....

Gọi anh rể được mà....

Tông Tông cúi vào gần Lâm Hoan Hỉ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!