Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Cải Xanh

Lâm Hoan Hỉ ôm Tông Tông vào phòng, cô liếc mắt thấy ảnh gia đình treo chính giữa xung quanh bàn trưng bày các loại cúp, cô nhận ra đây là những giải thưởng mà hồi tiểu học mà mình đã nhận được.

"Tông Tông, thân thể chị con còn chưa khỏe đâu, mau xuống đi."

Uông Lộ Thanh vội vàng bế Tông Tông lại, nói:

"Hai con trở về sao không nói một tiếng, Cảnh Dịch mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lão Lâm, đi pha trà đi."

Bị vợ sai bảo Lâm Văn Xương cũng không một câu oán hận, chỉ là ánh mắt nhìn Cảnh Dịch kỳ lạ nói không nên lời, ông hừ một tiếng, đi về phía để lá trà, ở Tây Hồ trà Long Tĩnh và Đại Hồng Bào luôn là sự lựa chọn đầu tiên của mọi người.

"Ba, không cần phiền phức như vậy đâu, bọn con uống nước lọc là được rồi."

Lâm Văn Xương là một người yêu thích trà, những loại trà đặt ở đằng kìa đều là ông sưu tập hoặc là quà của người khác, rất quý.

"Đúng rồi, đây là trà Hoàng Sơn Mao Tiêm con nhờ bạn mua được." Cảnh Dịch đưa hộp quà nói,

"Cũng không biết hợp khẩu vị của ngài không."

Ánh mắt Lâm Văn Xương sáng rực lên, nhưng lại nghĩ rằng nếu mà nhận nhanh như vậy thì không tốt lắm, vì vậy khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:

"Đến cũng đến rồi, còn mang đồ đắt như vậy làm gì."

Nói rồi, Lâm Văn Xương cầm lấy hộp quà, cẩn thận từng li từng tí đặt vào giữa những lá trà ở đằng kia.

"Về sau không nhất thiết phải dùng nhiều tiền như vậy."

Cảnh Dịch không kiềm chế được cười nói:

"Chỉ những lúc như này thôi."

Đúng lúc này, thanh âm già nua từ trong phòng truyền đến.

"Hoan Hỉ về đấy à? Lâm Hoan Hỉ nhìn theo hướng phát ra thanh âm, ông cụ đi tập tễnh, tóc mai điểm bạc, ngũ quan so với trong trí nhớ của cô thì già dặn hơn nhiều. Trong lòng cô chua xót, viền mắt ửng đỏ:"Ông nội...

"Lâm Thư Vinh lấy kính lão ra, cẩn thận nhìn cô thật kỹ, phát hiện thật sự là cháu nội của ông, lập tức vui vẻ ra mặt:"Thực sự là Hoan Hỉ rồi, cũng đã mấy năm không gặp rồi.

"Ông lại nhìn về phía Cảnh Dịch:"Cháu rể cũng tới rồi.Cháu chào ông nội.Nghe Lộ Thanh nói cháu bị tai nạn, không có chuyện gì chứ?Không có chuyện gì rồi ạ.

"Lâm Hoan Hỉ lắc đầu,"Ông xem, cháu đã khỏe rồi.Vậy là tốt rồi.

"Ông cụ vỗ vỗ tay cô,"Còn có con đã quên một số chuyện?

"Lâm Hoan Hỉ nhìn về phía Uông Lộ Thanh, đôi phương dùng ta ra tín hiệu với cô. Vì vậy cô nói:"Đúng là đã quên, nhưng bác sĩ nói không có gì đáng ngại ạ, theo dõi vài ngày là tốt rồi.Không có chuyện gì thì tốt, lúc cháu xảy ra chuyện, mẹ cháu gạt ông không nói cho ông biết, nếu không phải do ông già rồi đi đứng không tiện, chắc chắn sẽ đi tìm cháu."

Cô cảm thấy trong lòng đau khổ, cầm tay ông nắm chặt.

Lâm Hoan Hỉ nhìn gian phòng này, đồ dùng và trang trí trong nhà giống hệt như trong trí nhớ của cô, chỉ khác là.... trên tủ có thêm một di ảnh.

Hình ảnh trắng đen, cụ già khuôn mặt tươi cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

Lâm Hoan Hỉ siết chặt nắm tay, kinh ngạc nhìn ảnh một lúc lâu cũng không hồi thần.

Uông Lộ Thanh nhìn theo ánh mắt Lâm Hoan Hỉ, rất miễn cưỡng cười nói:

"Mẹ, Hoan Hỉ về thăm mẹ."

Mộ của bà ở đâu ạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!