Edit: Cải Xanh
Ngày tiếp theo.
Lâm Hoan Hỉ cầm quần áo đến studio, cô vòng qua người phụ trách trang phục, trực tiếp ném túi đồ vào trong lòng Văn Dịch Lâm vẫn đang ngồi trang điểm.
"Quần áo của cô giặt xong rồi."
Văn Dịch Lâm mở ra nhìn, ngẩng đầu nhìn Lâm Hoan Hỉ cười mỉm:
"Hoan Hỉ, làm phiền cô rồi."
"Đúng là rất phiền phức." Trước mặt mọi người, Lâm Hoan Hỉ cũng không giữ mặt mũi cho Văn Dịch Lâm, không để ý sắc mặt tái mét của cô ta, nói tiếp:
"Kiểu công việc này vẫn nên giao cho trợ lý của cô hoặc những người khác làm thôi, dù sao tôi cũng là kim bài người đại diện, không phải trợ lý."
Văn Dịch Lâm sắc mặt thay đổi liên tục: Cô có ý gì?
Lâm Hoan Hỉ cười hừ một tiếng, một tay chống xuống bàn, cô hơi khom lưng cúi gần mặt cô ta, nhỏ giọng nói:
"Văn tiểu thư, thật ra cô không cần phải nhằm vào tôi, hơn nữa cô nhằm vào cũng không được gì, dù sao Cảnh Dịch của chúng tôi cũng kết hôn rồi."
Thanh âm rơi xuống, thợ trang điểm đứng đằng sau nhịn cười.
Ai cũng biết Văn Dịch Lâm là người dễ trở mặt, chỉ là không ai nói mà thôi, dù sao cũng cùng ở trong một vòng tròn này, lại là cùng một đoàn phim, ai cũng không muốn trở mặt để tìm phiền phức cho mình, bây giờ Lâm Hoan Hỉ lại nói thẳng ra như vậy.
Văn Dịch Lâm siết chặt túi trên tay, vẫn giả cười:
"Lời này của cô là có ý gì?"
Không có gì. Cô hơi liếc mắt, nói nhỏ vào tai cô ta,
"Đúng rồi, cảm giác hôn môi Dịch ca rất tốt nha~"
Lời nói này giống như một cột chỉ dẫn, trong nháy mắt làm cho thuốc nổ trong lòng Văn Dịch Lâm nổ ầm ầm.
Lâm Hoan Hỉ vỗ vỗ bả vai cô ta, không nhìn vẻ mặt xấu xí của cô ta, xoay người rời đi.
"Dịch Lâm, nếu quần áo tới rồi thì thay thôi."
Văn Dịch Lâm mặt đen lại ném cái túi cho thợ trang điểm, ngồi thẳng người không nói một lời.
Khiêu khích Văn Dịch Lâm xong tâm trạng Lâm Hoan Hỉ rất tốt, cả một đường đến phòng hóa trang của Cảnh Dịch luôn ngẩng cao đầu mà bước đi.
Anh đã chuẩn bị xong từ lâu, trong phòng hóa trang chỉ có hai người bọn họ.
Cảnh Dịch xem điện thoại, thấy người bước vào, nhìn cô qua tấm gương sáng:
"Quần áo đưa đến đó rồi?"
"Đưa rồi, em còn làm cô ta mất mặt trước nhiều người nữa kia mà." Lâm Hoan Hỉ kéo ghế đến ngồi cạnh Cảnh Dịch, vẻ mặt đắc ý.
Cảnh Dịch vẻ mặt lộ ra ý cười: Nói cái gì?
"Thì... hôm qua em tập những lời này." Hôm qua trong lòng cô sửa soạn rất rất nhiều lời nói, cuối cùng thấy đoạn này là thích hợp nhất, cho nên tin tưởng nên đã nói như vậy, sau này Văn Dịch Lâm sẽ không coi cô như quả hồng mềm mà tùy ý bóp.
"Chỉ những lời này...?"
Lâm Hoan Hỉ nhìn xung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng, liền ghé vào tai anh nói nhỏ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!