Edit: Cải Xanh
Quay trở lại phòng trang điểm, chân trước vừa bước vào cửa, chân sau Cảnh Dịch đã theo vào.
Lâm Hoan Hỉ. Cảnh Dịch cầm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của cô.
"Sao anh lại qua đây?" cô hơi giãy ra, lùi lại mấy bước tìm khăn sạch để lau tóc còn ướt.
Vừa nãy em...
Vừa nãy?
"Cô ngắt lời anh, cười khẽ:"Vừa nãy không có sao đâu, anh vì chuyện này mà đi theo em?
"Anh không nói gì, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cô, dường như muốn thăm dò thật giả trong lời nói của cô. Lâm Hoan Hỉ không giỏi che giấu tâm tình của mình, nhất là trước mặt Cảnh Dịch, cô bình tĩnh xoay lưng lại, thanh âm lộ ra sự mệt mỏi:"Em phải thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.
Nếu bị người khác thấy... không tốt lắm đâu.
"Người đàn ông phía sau chậm chạp không có động tĩnh gì, giữa lúc Lâm Hoan Hỉ cho rằng anh đã ra ngoài, hai cánh tay rắn chắc có lực của đối phương lại ôm chặt cô vào trong ngực, sức lực rất lớn, dường như là muốn dung nạp cô vào trong máu của mình."Cảnh Dịch?Cô ta cố tình đẩy em.Em biết...Cảnh Dịch nói:Em cứ để anh làm chủ cho em, bà xã của anh không phải chịu những loại oan ức này.
"Lúc đó cô rất tức giận, bây giờ nghĩ lại cũng không giận như thế, nhưng từ trong lời nói của anh có thể thấy tâm trạng của anh không tốt lắm. Lâm Hoan Hỉ khẽ cười, cúi đầu nói:"Lúc đó nhiều người nhìn như vậy, nếu anh thật sự để cô ta xin lỗi em, không chừng cô ta sẽ nói với đám phóng viên bên ngoài, bây giờ người nghe gió lại tưởng là mưa.
Tuy cái gì em cũng không biết, nhưng em biết thân phận của anh đặc biệt, không ít người muốn xem anh đóng phim.
"Lời này của cô như mưa xuân tưới vào trong lòng, làm cho toàn thân anh nóng lên. Cảnh Dịch rũ mắt, giọng nói ôn nhu:"Anh có thể hiểu là vì... em quan tâm anh?
"Toàn thân Lâm Hoan Hỉ cứng đờ, cuống cuồng tránh khỏi vòng tay của anh, ánh mắt thả tự do nhưng vẫn không nhìn anh:"Anh đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ em là người đại diện của anh, mà người đại diện đương nhiên phải suy nghĩ cho diễn viên của mình, cho nên...Cho nên đây là em đang quan tâm anh.
"Khoé mắt anh cụp xuống, nụ cười trên mặt càng rõ ràng. Lâm Hoan Hỉ tim đập như trống, nắm chặt khăn tắm không nói một câu."Em vẫn giống như trước đây, điểm xuất phát luôn là anh.
"Cảnh Dịch nghiêng người, hai tay nâng mặt cô lên, tay anh rất to, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đôi mắt phượng sâu xa nhìn cô, dần dần, trên môi cảm giác được cái lạnh, rất nhẹ nhàng chạm vào, chỉ dừng lại vài giây, Cảnh Dịch kéo cô ôm vào trong lòng:"Em có thể tuỳ hứng, anh sẽ nghe theo em....
"Vẻ mặt Lâm Hoan Hỉ không được tự nhiên,"Vậy sau này anh sẽ không đóng những vai như vừa rồi nữa chứ?
"Cô sẽ không vui, cho dù ký ức không liên quan đến anh, nhưng thấy những hình ảnh kia vẫn sẽ không vui."Được, em để anh đóng anh cũng không đóng, thành thật mà nói...
"Cảnh Dịch cười nhéo mặt cô,"Anh cũng không thích thân mật cùng người khác.
"Lâm Hoan Hỉ hừ một tiếng:"Rõ ràng anh rất hưởng thụ mà.Đúng là anh rất hưởng thụ.
"Nghe anh nói vậy, ánh mắt Lâm Hoan Hỉ thay đổi, mĩ mắt cô cụp xuống giấu đi sự ảm đạm trọng mắt, giây tiếp theo, lại nghe thấy anh nói."Nhưng mà đó là cùng em...."
Lâm Hoan Hỉ cho rằng mình đã quen với kiểu nói chuyện này của anh, bây giờ xem ra... cô vẫn còn quá non.Cảnh diễn của hôm nay đã hết, đạo diễn Quách tâm huyết dâng trào mời toàn bộ đoàn phim đi ăn cơm, mọi người tốp năm tốp ba kéo nhau rời đi, lúc Lâm Hoan Hỉ đang muốn chạy đi thì thấy Văn Dịch Lâm cầm cái túi đen đi về phía này.
Lâm Hoan Hie vốn định giả vờ không nhìn thấy sau đó vòng qua cô ta rời đi, ai ngờ Văn Dịch Lâm lại gọi cô.
Hoan Hỉ!
Vẻ mặt thân thiện, ai không biết còn tưởng hai người là chị em tốt lâu năm.
Lâm Hoan Hỉ thở dài trong lòng, nhắm mắt đáp lại: Văn tiểu thư.
"Gọi Dịch Lâm là được rồi, đừng khách khí như vậy." Văn Dịch Lâm đứng trước mặt cô, khoé môi nhếch lên,
"Hôm đó cô không sao chứ? Lúc đó tôi không cẩn thận va vào cô, tôi chưa kịp kéo cô lại thì cô đã ngã vào nước rồi, may là có Dịch ca ở đó..."
Tôi không sao.
Cô lắc đầu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!