Edit: Cải Xanh
Từ Tinh Tinh tức giận tắt máy tính, nhìn chằm chằm giấy vẽ nhưng cũng không động bút.
Ngay lúc này, Lâm Hoan Hỉ vừa tắm xong ngồi xuống bên cạnh cô.
Từ Tinh Tinh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoan Hỉ, hỏi:
"Chị Hoan Hỉ, sao Dịch ca lại không công bố thân phận của chị?"
"Chị cũng không biết..." Lâm Hoan Hỉ nói,
"Nhưng mà anh ấy có suy nghĩ của anh ấy, chuyện được giải quyết là tốt rồi."
Nói cũng đúng... Từ Tinh Tinh cúi đầu, cảm thấy mình không cần buồn rầu vì những chuyện này, nhưng điều khiến cô phải phiền não chính là thứ hai đến Hoa Diệu phỏng vấn.
"Đối với đơn xin việc của nhà thiết kế, Hoa Diệu yêu cầu mỗi người đều phải nộp lên một bản thiết kế thời trang, còn phải vẽ tay, Từ Tinh Tinh đang phát sầu vì chuyện này. Lâm Hoan Hỉ thấy cô nàng cau mày, quan tâm hỏi:"Em đang nghĩ gì thế?Em đang vẽ, nhưng không có cảm hứng."
Nghe vậy, Lâm Hoan Hỉ nhìn bản thảo trên bàn.
Bản thảo đặt lộn xộn trên bàn, có mấy cái còn bị đánh dấu X, có thể thấy rằng chủ nhân không hài lòng lắm với tác phẩm này.
Lâm Hoan Hỉ nhìn tờ giấy mà Từ Tinh Tinh vừa hạ bút, cô nàng thiết kế váy dài là chủ yếu, để làm nổi bật lên đường cong gợi cảm của phái nữ.
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy hơi đau đầu: "Làn váy đừng vẽ dài như thế, có thể vẽ trước ngắn sau dài, phải chú trọng đến phần chân váy, dáng người mà cao mặc vào sẽ đẹp, dáng người thấp cũng có thể để dài, hoa văn có thể là bầu trời, vừa mơ mộng lại cao quý.
Từ Tinh Tinh nhìn Lâm Hoan Hỉ, dựa theo lời cô nói sửa vài chỗ trên bản thảo, nhìn thành quả của mình, Từ Tinh Tinh kinh ngạc mấy giây rồi phấn khích ôm lấy Lâm Hoan Hỉ:
"Giỏi thật đó! Chị Hoan Hỉ chị quá lợi hại."
Cô luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, được Lâm Hoan Hỉ chỉ bảo, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo.
Lâm Hoan Hỉ ngượng ngùng nói:
"Bình thường chị.... hay may quần áo cho búp bê."
Thỉnh thoảng cũng sẽ học bà nội đan áo len hoặc khăn quàng cổ.
Khi ông bà đã già, tinh thần không được tỉnh táo, bà lúc nào cũng im lặng ngồi trong sân đan áo cho ông nội và cô, Lâm Hoan Hỉ muốn trò chuyện cùng bà nội, cho nên thử tìm đề tài để nói, với lại cũng không có việc gì nên thỉnh thoảng sẽ vẽ phác vài bộ quần áo, rồi cùng bà nội vừa nhìn vừa đan, có lúc bà sẽ trả lời cô, dạy Lâm Hoan Hỉ các loại nút thắt khác nhau.
Những hình ảnh đó giống như vừa xảy ra hôm qua, nhưng mà ông bà đã qua đời, chỉ còn lại một mình Lâm Hoan Hỉ ngồi nhớ những kỉ niệm xưa.
"Không ngờ chị còn có tâm hồn thiếu nữ như vậy." giống như là vừa phát hiện ra kho báu, Từ Tinh Tinh nở nụ cười,
"Nếu chị Hoan Hỉ muốn, có thể cùng em đi Hoa Diệu đấy."
"Đừng đùa, đến căn bản chị cũng không có."
"Tư chất tự nhiên chính là thiên phú." Từ Tinh Tinh nhìn Lâm Hoan Hỉ, thấy cô im lặng, liền nghĩ rằng cô không vui, vội vàng nói,
"Em nói đùa thôi, chị Hoan Hỉ chắc chắn không muốn tách khỏi Dịch ca mà."
Nói xong, Từ Tinh Tinh tiếp tục đắp nặn bản thảo.
Cô chống cằm, ánh mắt rời rạc.
Hai ngày nữa phim mới của Cảnh Dịch bắt đầu khởi quay, lúc đó cô phải cùng anh đến studios.
Lâm Hoan Hỉ hơi lo lắng, bởi vì cô không biết mình có thể hoàn thành tốt công việc hay không, cô cũng không biết nhiều về công việc này, cho dù nước đến chân mới nhảy, nhưng đến hiện trường chắc chắn sẽ có tình huống khác xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!