Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Cải Xanh

Lâm Hoan Hỉ dùng một đêm để chấp nhận sự thật chuyện mình mất trí nhớ, còn trở thành người đã có chồng. Thực ra trong lòng cô cũng không nguyện ý chấp nhận, cô thà tin rằng mình xuyên qua, bị cướp, trọng sinh, mà không phải trở thành vợ của thầy chủ nhiệm.

Hiện tại anh còn muốn ở bệnh viện quan sát, ngoại trừ Trang Phong và một người là thư ký Chu ở bên ngoài, còn có cả người giúp việc thì bên cạnh Lâm Hoan Hỉ chỉ còn Cảnh Dịch, vậy cha mẹ cô ở đâu, Lâm Hoan Hỉ cũng không dám hỏi.

Đầu xuân trời trong lành, từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ trong suốt, tạo nên một bức tranh lộn xộn trên mặt đất với những đốm vàng.

Lâm Hoan Hỉ liếc mắt nhìn Cảnh Dịch đang ngồi trên ghế sô pha, người đang ông chân vắt chéo, hai tay xương cốt rõ ràng đặt trên đầu gối, anh đang chợp mắt, khuôn mặt đẹp trai thiếu sức sống.

Đây thật sự là chồng của cô?

Lâm Hoan Hỉ không nén nổi nghi ngờ.

Quả thực dáng dấp của Cảnh Dịch đẹp, khí chất cao quý, nhưng lại có có cảm giác kiêu ngạo, cho nên Lâm Hoan Hỉ không thích anh lắm.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hoan Hỉ, lông mi Cảnh Dịch hơi run, ánh mắt rời trên người cô.

"Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy?"

Trong lòng Cảnh Dịch rất chờ mong Lâm Hoan Hỉ có thể nói ra năm chữ: Bởi vì anh đẹp trai.

Kết quả....

"Cảnh tiên sinh, khi nào thì ngài đi?" Lâm Hoan Hỉ ánh mắt trông mong nhìn Cảnh Dịch,

"Ngài không bận sao? Nghe nói ngài là đại minh tinh mà, không phải minh tinh đều là người vô cùng bận rộn sao?"

Cảnh Dịch nắm chặt nắm tay, hàng lông mày từ từ hiện ra vẻ bất mãn, lại bị anh giấu đi, Cảnh Dịch vân đạm phong khinh nói:

"Công việc không quan trọng bằng vợ."

Nhìn bộ dạng không phải là chuẩn bị đi.

Lâm Hoan Hỉ mất mát thở dài, im lặng một lúc, nói:

"Cảnh tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của ngài một chút không?"

Cô đang chờ mong cho nên lại trở nên lúng túng.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh của của Cảnh Dịch vang lên:

"Điện thoại của anh chỉ có vợ anh mới được xem."

Lâm Hoan Hỉ: ....

Lâm Hoan Hỉ:

"Vậy coi như tôi không cần."

Nói xong, cô nhắm mặt lẳng lặng nằm trên giường.

Cho dù Lâm Hoan Hỉ không nói gì, nhưng Cảnh Dịch cũng nhìn ra tâm tình cô không được tốt.

Rất kỳ diệu, Lâm Hoan Hỉ trước khi mất trí nhớ như là một yêu tinh, cả ngày quấn lấy anh, có cơ hội là làm nũng với anh, tay miệng cùng sử dụng để chiếm tiện nghi.

Có thể nói trong tình cảm này, Lâm Hoan Hỉ ở vị trí chủ đạo, mà Cảnh Dịch trầm lặng nội tâm lại âm thầm hưởng thụ sự kiểm soát của cô ấy đối với mình.

Bây giờ Lâm Hoan Hỉ mất trí, cho dù là ký ức hay tính cách đều quay lại lúc mười bảy tuổi, cô không còn làm nũng với anh, cũng không có bất cứ cử chỉ thân mật gì với anh, thậm chí... không hề yêu anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!