Edit: Lam Nhi Nam
Ăn xong cơm trưa, Lâm Hoan Hỉ và Từ Tinh Tinh trao đổi số điện thoại di động và Wechat.
Vừa tiễn khách đi xong, người nãy giờ vẫn đang nhàm chán trong phòng
- Cảnh Dịch, cuối cùng cũng đi xuống.
Cảnh Kính Nham trắng mắt liếc nhìn Cảnh Dịch, vòng qua anh chuẩn bị rời khỏi, đi chưa được hai bước, đã bị Niếp Lan gọi lại.
"Cảnh Kính Nham, chúng ta nói chuyện."
Trên mặt Niếp Lan không có ý cười, sắc mặt nghiêm túc.
Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Dịch trao đổi ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế sa lon không dám nhúc nhích.
Nói chuyện gì.
Cảnh Kính Nham nói, Tôi hơi mệt.
Ông qua đây.
Cảnh Kính Nham không tình nguyện quay lại ngồi xuống, gương mặt vẫn như trước: Nói, chuyện gì.
"Cảnh Dịch con cũng đến đây."
Cảnh Dịch nhếch nhếch mày, thong thả ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoan Hỉ.
Niếp Lan đặt hai tay ngang trên đầu gối, lưng rất thẳng, hai mắt bà không chớp một lần nào nhìn Cảnh Kính Nham, khiến Cảnh Kính Nham bị nhìn như thế không khỏi mất tự nhiên, Niếp Lan lên tiếng.
"Bây giờ ông nói xin lỗi với Cảnh Dịch và Hoan Hỉ."
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Kính Nham đều sửng sốt.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị mấy giây, Cảnh Kính Nham tức giận:
"Bà bảo tôi xin lỗi con mình sao? Tại sao lại muốn tôi phải xin lỗi?"
"Vì sao thì trong lòng ông phải rõ ràng."
Niếp Lan nói,
"Ông vuốt lương tâm của mình rồi nói xem, từ lúc Hoan Hỉ đến nhà chúng ta, ông có cho con bé sắc mặt tốt bao giờ chưa?"
Tôi...
Tôi cái gì mà tôi. Niếp Lan giận dữ, "Hoan Hỉ cùng Cảnh Dịch đã đăng ký, thì con dâu của tôi, trừ khi Hoan Hỉ ngoại tình, em sẽ không để cho bất kỳ một người con gái nào bước vào Cảnh gia, bây giờ ông phải nói xin lỗi với Hoan Hỉ, sau này không làm những chuyện như vậy nữa; hoặc là cùng tôi ly hôn, tôi dọn đi ở cùng con trai, con dâu của tôi, tự ông chọn đi."
Vừa nghe lời này, Cảnh Kính Nham liền luống cuống, ngồi không yên.
Trước đây ông đối với Niếp Lan là nhất kiến chung tình, tốn bảy năm mới có thể theo đuổi bà, thậm chí vì Niếp Lan mà tranh cãi với mẹ, sau khi kết hôn thì coi Niếp Lan như cả sinh mệnh, bà nói đi hướng đông ông không dám đi hướng tây, mọi việc đều do Niếp Lan làm chủ, thẳng cho đến khi chuyện của Lâm Hoan Hỉ phát sinh biến hoá.
Cảnh Kính Nham liếc mắt sang Lâm Hoan Hỉ, cứng rắn nói:
"Có nói xin lỗi cùng là con trai bà nói xin lỗi với tôi ban đầu ai gạt tôi lấy đi giấy hộ khẩu?"
Mặt Niếp Lan không biểu cảm: Tôi lấy, làm sao?
Thế nào...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!