Edit: Lam Nhi Nam
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Lý, Cảnh Dịch được đưa về phòng ngủ, Niếp Lan nói xong liền quay người đi ra.
Niếp Lan liếc mắt nhìn Cảnh Dịch đang nằm trên giường, nói với Lâm Hoan Hỉ:
"Mẹ về phòng chăm sóc ông ấy, Cảnh Dịch giao cho con, nếu có chuyện gì thì gọi mẹ."
Được, mẹ ngủ ngon.
Tiễn Niếp Lan đi, Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn Cảnh Dịch đang nằm trên giường, Lâm Hoan Hỉ đột nhiên cảm thấy khó khăn, vùng thanh tú xung quanh chân mày nhăn lại, nội tâm đấu tranh mấy giây, cô vào toilet lấy một chậu nước.
Cô cúi người cởi tây trang có vài nếp nhăn và giày trên người anh ra, rồi cởi cúc áo ở cổ áo, lấy khăn mặt cẩn thận lau người và tay của anh.
Bà của Lâm Hoan Hỉ đi đứng không thuận tiện, ở nhà đều do Lâm Hoan Hỉ giúp bà lau người, ở mặt chăm sóc người này cô rất có kinh nghiệm.
Ánh đèn mờ nhạt, gò má anh tuấn của anh như khoác lên từng lớp lụa mỏng ấm áp, làm mất đi vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày, mặt mày đặc biệt nhu hoà rung động lòng người.
Lâm Hoan Hỉ nhẹ tay lấy khăn lông lau qua trán trên gương mặt anh, rồi nhẹ nhàng lướt qua sống mũi, cuối cùng dừng lại nơi hầu kết nhô ra...
Đây là bộ phận quyến rũ nhất của một người đàn ông.
Nhìn vào làn da nơi cổ và vùng xương quai xanh lộ ra bên ngoài của anh đang dần đỏ lên, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh từ từ tăng lên.
Ánh mắt cô dán chặt vào Cảnh Dịch, bỗng nhiên phát hiện--
Giống Lý Trạch Ngôn.
Sau đó, tim đập thình thịch, không biết phải làm sao.
Tại sao cô lại thích Lý Trạch Ngôn? Chẳng lẽ bởi vì Cảnh Dịch? Sai, bởi vì Lý Trạch Ngôn có tiền, thế nhưng Cảnh Dịch cũng có tiền...
Lâm Hoan Hỉ cắn cắn môi dưới:
Yêu một người đàn ông miệng lưỡi ác độc có gì tốt, một ngày nào đó cô có thể đổi ông xã, sẽ đổi thành Chu Kỳ Lạc là được, loại đàn ông như ánh mặt trời hiền lành cũng đáng yêu.
Đang lúc tâm viên mã ý (đứng núi này trông núi nọ), cô đột nhiên rơi vào trong ngực anh, tay bị nắm chặt.
Một hồi sau, phát hiện ra ánh mắt đen như giếng sâu thẳm đang nhìn cô, rất chuyên tâm.
Anh đã tỉnh?
Khát.
Nghe xong, Lâm Hoan Hỉ đứng lên: Tôi đi lấy cho anh.
Ai biết được anh lại nắm cổ tay cô:
"Nước bình thường không hết khát."
... Lâm Hoan Hỉ phiền não nhíu mày,
"Tôi lấy sữa cho anh?"
Không. Cảnh Dịch lắc đầu, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên đôi môi căng mọng của cô: Em lại gần đây.
Có lẽ bởi vì người đàn ông này đang bị bệnh, Lâm Hoan Hỉ đối với anh không có chút tâm lý phòng bị gì cả, một tay cô chống xuống giường, chậm chậm tiến lại gần, trong chớp mắt, chiếc eo mềm mại của cô bị một bàn tay to lớn ôm vào, ngay sau đó, tay anh giữ ót hôn lên đôi môi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!