Edit: Cải XanhĐến khi Cảnh Dịch cùng Lâm Hoan Hỉ về nhà, thì đúng lúc gặp Niếp Lan không yên tâm chuẩn bị đi bệnh viện.
Niếp Lan trong điện thoại đã biết nguồn gốc mọi chuyện, gặp hai người vừa trở về, luống cuống cùng sốt ruột đón:
"Thế nào, Hoan Hỉ không có chuyện gì chứ, bác sĩ nói gì?"
Cảnh Dịch trấn an Niếp Lan, nói:
"Không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt. Có điều bác sĩ nói cố gắng không ra khỏi nhà mấy ngày này."
"Không có chuyện gì là được."
Trái tim treo lơ lửng lúc này đã được đặt xuống, lại nghĩ đến chuyện khác liền u sầu,
"Vậy tiệc rượu ngày mai của bác Từ sợ là không đi được rồi, con nói một chút cho mẹ biết, các con đi câu cá gì, bây giờ mọi chuyện đều loạn hết cả lên."
Niếp Lan rơi vào sự tự trách sâu sắc, nhìn về phía Lâm Hoan Hỉ ôn nhu nói:
"Vậy ngày mai con nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ để Cảnh Dịch ở nhà với con."
Giọng Niếp Lam tràn đầy sự quan tâm khiến đáy lòng Lâm Hoan Hỉ sinh ra một dòng nước ấm, lúc này, Cảnh Kính Nham chẳng biết từ lúc nào từ trên lầu đi xuống.
Không được!
Ông đột nhiên quát một tiếng khiến Lâm Hoan Hỉ giật mình, Lâm Hoan Hỉ nhìn lại nơi phát ra âm thanh, lúc này mắt vẫn chưa nhìn rõ, mơ hồ thấy sắc mặt Cảnh Kính Nham âm trầm.
"Bác Từ của con cố ý căn dặn phải dẫn con đi cùng, trưởng bối đã mở lời, nào có tiểu bối như con không biết đạo lý. Để cho con bé ở nhà, con cùng ta đi."
Cảnh Dịch đôi môi khẽ nhếch, định mở miệng phản bác.
Thấy Cảnh Dịch đang muốn cãi lại Lâm Hoan Hỉ cẩn thận kéo tay áo anh, anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô mỉm cười.
Lâm Hoan Hỉ ngắt lời hai người, nói:
"Cha nói không sai, mọi người đã mời, làm sao có thể không đi. Anh yên tâm, em ở nhà đợi cũng không có việc gì."
Anh nhíu mi, hiển nhiên là bất mãn vì quyết định này.
Niếp Lan rất sợ hai cha con không hợp lời lại cãi vã, vội vàng xen vào nói chuyện khác:
"Con xem một chút hai người các con thành dạng gì rồi, lên lầu tắm đi, chờ lúc rãnh rỗi lại nói chuyện này."
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy mình rất hôi, da và tóc cứ dính dính rất khó chịu, trên quần áo nhiễm mùi tanh của hồ nước… Ngoại trừ cái đó ra, không biết có cái gì… Không sạch sẽ chui vào.
Ánh mắt Cảnh Dịch đảo qua người Cảnh Kính Nham, khom lưng ôm cô kiểu công chúa:
"Chúng con đi lên trước, chuyện này tối nay con cùng ngài nói chuyện."
Đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, Cảnh Kính Nham hừ lạnh:
"Ở nơi đông người, cũng không biết kiềm chế, ôm ấp ra bộ dáng gì nữa."
Lời nói này vô cùng rõ ràng truyền vào tai Cảnh Dịch, bước chân anh dừng lại, nói:
"Ngài cũng có thể cùng mẹ ôm ấp, con sẽ không ngại."
Nói xong, bóng dáng anh khuất mất.
Cảnh Kính Nham há hốc mồm, tức giận vỗ đùi, chỉ về phía hai người vừa biến mất nhìn Niếp Lan giận dữ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!