Chương 2: (Vô Đề)

Sau khi làm một đợt kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ đã rút ra kết luận của mình: Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu dẫn tới mất trí nhớ, là vĩnh viễn hay tạm thời thì bác sĩ chưa thể xác nhận được.

Điều đáng mừng là cô chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nếu không phát hiện vấn đề gì thì có thể xuất viện.

Trên tay anh cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh, nội tâm anh vô cùng nặng nề.

Cảnh Dịch dùng lực vo tờ giấy lại, sau đó cứ do dự mãi mới cho nó vào túi mình.

Trang Phong vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi ra liền chạy nhanh tới bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả chẩn đoán.

"Bác sĩ nói như thế nào? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không?" Trang Phong hỏi, vẻ mặt hiện rõ vẻ phiền muộn.

Ấn đường anh giật giật mấy cái, liếc xéo hắn một cái:

"Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà còn cứu chữa được không, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y."

Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết:

"Em đoán là không khác mấy so với bệnh nan y đâu."

Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có chút u ám.

Hắn cẩn thận hỏi lại:

"Thật sự mất trí nhớ sao?"

Thanh âm Cảnh Dịch nhàn nhạt: Ừ.

"Bác sĩ nói có thể tốt lên không?"

Chưa nói.

"Đó chính là không thể tốt lên được."

...

Nhìn Cảnh Dịch rũ mi mắt xuống, sắc mặt hơi u ám, Trang Phong thức thời ngậm miệng lại. Nhưng không được tới hai giây sau lại mở miệng mà lải nhải:

"Dịch ca, không phải em lắm miệng đâu..."

Tâm tình Cảnh Dịch vốn đã không tốt, lại nghe hắn lải nhải bên tai thành ra bực bội, ngữ khí cũng hơi tức giận:

"Vậy thì cậu im miệng lại đi."

Trang Phong làm như không nghe thấy lời anh, đảo mắt nhìn xung quanh xong tiến tới gần bên tai anh nói:

"Anh nhìn chị dâu bây giờ xem, hôn lễ tháng sau phải làm sao? Không phải em đả kích anh nhưng sau khi mất trí nhớ chị dâu chẳng có chút tình cảm gì với anh, khẳng định sẽ không chịu kết hôn với anh, không chừng còn xem anh là bọn buôn người đấy..."

Nói xong lời cuối cùng ngữ khí Trang Phong hình như có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Cảnh Dịch lặng im, lúc này trong lòng anh như có một tảng đá nghìn cân đè lên, ngay đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Quan hệ của Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là yêu đương lén lút vì Lâm Hoan Hỉ là người đại diện của anh, bình thường hai người có dính vào nhau thì truyền thông cũng không hề nghi ngờ, nhưng thật ra có không ít fan ghép cặp anh với Lâm Hoan Hỉ.

Trừ bỏ người thân và bạn bè ra thì bên ngoài không một ai biết là hai người bên nhau. Mà sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai người định tới khi làm đám cưới sẽ công bố ra bên ngoài, nhưng anh tính không bằng trời tính, ai ngờ chỉ sau hôm đăng ký kết hôn Lâm Hoan Hỉ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Để nói sau đi... Hơi thở anh có hơi nặng nề: Tôi đi thăm cô ấy.

Em đi với anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!