"Được, đấu địa chủ thì đấu địa chủ, nhưng mà tôi đấu địa chủ cũng không giỏi lắm."
...
Xem xem, bọn Tô Dục lại nói lung tung rồi, tiểu tử này đấu địa chủ cũng rất giỏi đấy được không!!
Tô Dục chuyển mắt sang nhìn Lâm Hoan Hỉ:
"Chị Hoan Hỉ cùng chơi đi?"
Tôi thì...
Được. Cảnh Dịch đột nhiên thay Lâm Hoan Hỉ đáp ứng,
"Ba người chúng ta chơi."
Chúc Sơn yếu ớt giơ tay:
"Chúng tôi làm... trọng tài."
Lâm Hoan Hỉ: ...
Cô không muốn chơi chút nào.
Sau khi ăn xong, mọi người vội vã dọn dẹp xong đi tới phòng khách, để giúp vui, Phương Văn Văn mở chai rượu đỏ Cảnh Dịch mang tới, rót ba ly đặt bên cạnh ba người.
Nhìn bài tú lơ khơ trên bàn, Lâm Hoan Hỉ áp lực rất lớn.
Theo hoàn cảnh của cô bây giờ hoàn toàn không thể chơi trò chơi Dùng não này được.
Đầu tiên, Tô Dục là địa chủ, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là nông dân.
Lâm Hoan Hỉ lén liếc mắt nhìn sang Cảnh Dịch, thấy đối phương đã có dự tính trước, như là biết mình sẽ thắng trước, chỉ có Lâm Hoan Hỉ tự mình biết, Cảnh Dịch và cô là kẻ tám lạng người nửa cân.
Bắt đầu, Tô Dục đã ra ít nhất 4, Lâm Hoan Hỉ theo kịp đánh 7.
Cảnh Dịch nhìn bài poker trên tay, trực tiếp ra đôi.
Không nên.
Lâm Hoan Hỉ nhìn Cảnh Dịch rồi nhìn Tô Dục, cũng lắc đầu theo.
Cảnh Dịch như có dự liệu từ lâu, đánh ra bài đôi.
"Ván này tôi thắng, Hoan Hỉ cùng anh có thể chụp ảnh chung với tôi không?" Tô Dục đột nhiên hỏi.
Không đợi Lâm Hoan Hỉ mở miệng, Cảnh Dịch thay Lâm Hoan Hỉ trả lời:
"Cậu không thể thắng được."
Nói, anh để bài poker trong tay lên bàn.
Hai đôi.
...
Ván thứ nhất, nông dân thắng.
Tô Dục thả xuống bốn lá bài còn lại, có chút không phục nói: Đánh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!