Chương 15: (Vô Đề)

Edit: Cải Xanh

Buổi họp báo được tổ chức vào thứ hai, nhưng chỉ hai ngày trước khi diễn ra buổi họp báo, hai ngày này Cảnh Dịch không đi đâu cả, ở nhà giám sát Lâm Hoan Hỉ đọc kịch bản mà anh đã viết trước đó.

Kịch bản không dài, trong đó viết những câu hỏi mà phóng viên có thể hỏi trong buổi họp báo.

Lâm Hoan Hỉ ngồi trước cái bàn dài, bút bi trên tay chấm một dấu xuống tờ giất.

Lâm Hoan Hỉ hớt tóc sang một bên rồi hỏi:

"Nếu hôm đó bọn họ không hỏi những vấn đề này thì phải làm sao?"

Cảnh Dịch vẫn đọc báo, nói:

"Làm việc theo hoàn cảnh."

Lâm Hoan Hỉ:

"Anh nói cụ thể hơn đi?"

Cảnh Dịch nhấc mí mắt: Nhìn ánh mắt anh.

Lâm Hoan Hỉ lẳng lặng nhìn ánh mặt của anh, nói:

"Ánh mắt anh rất sáng."

....

"Anh nói nhìn ánh mắt anh mà làm việc."

Lâm Hoan Hỉ: ...

Lâm Hoan Hỉ ngốc nghếch không dám nhiều lời, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản khô khan.

Cảnh Dịch thấy cô đang chăm chú, bỏ báo xuống đi vào toilet.

Chân trước anh vừa vào vệ sinh, thì đã có người ấn chuông cửa.

Lâm Hoan Hỉ cắn đầu bút, ánh mắt nhìn về phía WC, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Cái đó ngại quá....

Khi thấy người mở cửa là Lâm Hoan Hỉ, Phương Văn Văn đứng ngoài cửa bị sốc đến nỗi hai mắt mở lớn hết cỡ, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin tưởng được.

Chào cậu.

Phương Văn Văn môi run run, ngón tay run rẩy chỉ về Lâm Hoan Hỉ:

"Hoan Hỉ.... Chị Hoan Hỉ?"

Lâm Hoan Hỉ hô hấp cứng lại:

"Chú, sao chú lại gọi tên là chị?"

Chú....

Phương Văn Văn cảm thấy trái tim mình như bị một mũi tên bắn trúng.

Năm nay hắn vừa được mười tám tuổi, bởi vì chơi game suốt ngày suốt đêm, da có hơi tái xám, khuôn mặt cũng không được đẹp như bọn Tô Dục, thôi được rồi, người đứng đầu đội lão hóa một chút cũng không sao, nhưng cũng không đến nỗi gọi hắn là chú chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!