Chương 14: (Vô Đề)

Edit: Cải Xanh

Tay nghề của Cảnh Dịch rất tốt, nếu so với Lâm Hoan Hỉ thì tốt hơn.

Anh tự pha cho mình một ly cà phê, ngồi đối diện yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ cúi đầu ăn mì.

Cảnh Dịch một tay chống cằm, hơi nước bốc lên làm mờ khuôn mặt anh.

Mùi vị thế nào?

Cũng tạm. Lâm Hoan Hỉ liếm liếm môi,

"Chờ ngày nào đó anh không nổi tiếng nữa, có thể suy nghĩ bán mì để sống qua ngày."

Cảnh Dịch nghe xong không biết nên vui hay là nên giận.

Trầm mặc một lúc, Cảnh Dịch nói:

"Một lúc nữa anh đi dọn phòng cho khách, tối anh ngủ phòng khách."

Lâm Hoan Hỉ nghe vậy dừng động tác lại, ngửa mặt nhìn anh:

"Anh không ngủ cùng tôi à?"

Cảnh Dịch khẽ hừ một tiếng:

"Em muốn ly hôn cùng anh, tại sao anh phải ngủ cùng em?"

Lâm Hoan Hỉ bật thốt lên:

"Ly hôn với việc muốn ngủ cùng anh thì có mâu thuẫn gì sao?"

Lý do không thể phản bác này khiến hai người đều im lặng.

Lúc này Lâm Hoan Hỉ ý thức được mình đã nói sai, cô xấu hổ cúi đầu:

"Coi như tôi chưa nói gì."

Cảnh Dịch khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói châm chọc:

"Thì ra em rất muốn ngủ cùng anh?"

Lâm Hoan Hỉ: ....

Cảnh Dịch tiếp tục chặt chém:

"Em cái người dối trá này quả nhiên là thích cơ thể của anh."

Lâm Hoan Hỉ: ...

Yên lặng là vàng, yên lặng là vàng.

Tiên nữ mười bảy tuổi không thể nói lại ông lão ba mươi được, yên ổn ăn mì, yên ổn ăn mì.

Anh cũng không trêu đùa nữa, chạm rãi uống cà phê.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Lâm Hoan Hỉ hiếu kỳ nhìn về chỗ huyền quan, không chờ cô di chuyển, Cảnh Dịch đã đứng dậy đi về phía cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!