Edit: Cải Xanh
Cảnh Dịch đỡ Lâm Hoan Hỉ dựa vào chỗ tựa lưng, toàn thân hơi ngả về phía trước, dần dần tiếp cận.
Hơi thở của anh ấm áp, hệt như gió xuân không nhanh không chậm phả lên khuôn mặt mềm mại của Lâm Hoan Hỉ, cô cảm thấy anh đang từng bước tới gần, thậm chỉ có thể tưởng tượng khoảng cách giữa môi của bọn họ là 0.1cm.
Đúng lúc Cảnh Dịch muốn hôn xuống, Lâm Hoan Hỉ đột nhiên vung tay lên, chỉ nghe một tiếp Bốp vang lên, bàn tay của cô rơi xuống gò má trái anh tuấn của Cảnh Dịch.
Lâm Hoan Hỉ vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay đó, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Lần này dùng sức không nhỏ, chỗ bị đánh của anh nhanh chóng đỏ ửng.
Cảnh Dịch hơi thở bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, vẫn duy trì tư thế nghiêng người.
Lâm Hoan Hỉ ấp úng nói:
"Xin lỗi, không biết tại sao tay tôi lại giơ lên...."
.....
Cảnh Dịch hoàn toàn hóa đá.
Có đau không? Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng sờ chỗ bị đánh của anh, tuy nói đau lòng, nhưng giọng nói lại không nghe được cảm giác đau lòng, nhưng lại cảm thấy áy náy.
Cảnh Dịch hơi ủy khuất: Đau.
Lâm Hoan Hỉ nghe vậy càng áy náy:
"Vậy anh cũng đánh tôi một cái đi?"
Lông mi Cảnh Dịch hơi rung rung, chợt anh kéo tay Lâm Hoan Hỉ, nhìn cô chăm chú, Cảnh Dịch há miệng cắn nhẹ lên ngón trỏ của cô, hàm răng vuốt nhè nhẹ, cũng không nhẫn tâm dùng lực quá lớn.
Lâm Hoan Hỉ vội rút tay về sau lưng, tim đập như trống.
"Anh còn muốn hôn không?" Cô cẩn thận hỏi,
"Không hôn nữa.... tôi đi đây."
Cảnh Dịch nói:
"Em có thể đảm bảo không đánh anh không?"
Lâm Hoan Hỉ chột dạ trả lời:
"Tôi có thể đảm bảo mình không đánh anh, nhưng tôi không thể cam đoan tay tôi không đánh anh."
Cảnh Dịch: ....
Như vậy đi.... Lâm Hoan Hỉ đưa hai tay đến trước mặt anh,
"Anh giữ tay tôi, vậy tôi cũng không thể đánh nữa."
Tay Lâm Hoan Hỉ rất nhỏ, ngón tay mềm mại, nó được cho là ngón tay ngọc mà thon dài.
Trước kia không mất trí nhớ Lâm Hoan Hỉ cứ hai ba ngày lại chạy đến tiệm làm móng, lúc về lại chạy đến trước mặt Cảnh Dịch khoe móng tay màu sắc đa dạng, Cảnh Dịch cũng không thưởng thức, chỉ cảm thấy chói mắt, mỗi đêm kéo anh cũng cảm thấy đau.
Bây giờ thì rất tốt, móng tay Lâm Hoan Hỉ cắt gọn gàng, sạch sẽ đáng yêu.
Bàn tay dày rộng của Cảnh Dịch vững chắc bọc lấy tay cô, ngước mắt lên nhìn cô: Anh hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!