Edit: Cải Xanh
Mưa bụi mờ mịt, ngọn núi mờ ảo, thiếu niên đi trong bùn lầy, cậu vác trên lưng cái bao màu xám, bóng dáng gầy gò lảo đảo.
Phong cảnh xa dần, dường như nghe được tiếng vọng từ trong núi sâu truyền tới, từng tiếng từng tiếng gõ vào tim khán giả.
Từ đầu đến năm phút sau không có lời thoại nào, ống kính phóng từ xa tới gần, rồi lại kéo ra xa, trong màn hình bóng dáng Cảnh Dịch dần dần biến mất, hình ảnh chuyển tiếp đến ngôi nhà đá cũ nát.
Cảnh Dịch mười mấy tuổi khuôn mặt như họa nước, tóc cắt đầu đinh, ngũ quan trong sáng khôi ngô, giống như con quạ có cặp lông mi dài bao quanh cặp mắt đen nhánh kia, là một thiếu niên khí chất sạch sẽ thuần túy.
Lâm Hoan Hỉ bỗng nhiên nhìn Cảnh Dịch ngồi bên cạnh.
Cảnh Dịch ba mươi tuổi đã tẩy hết lớp trang điểm, ánh mắt anh không hề giống như thiếu niên ngây thơ trong ống kính, khí chất trưởng thành lại giàu sức quyến rũ.
Lâm Hoan Hỉ yên tĩnh xem < Thiếu niên thành thị >, là một câu chuyện thực tế kể về một cậu bé muốn rời khỏi núi đến thành phố học tập, nhưng trong nhà lại có bà nội bị đãng trí, người cha luôn tìm cậu để gây sự, trừ việc đó ra, trong nhà rất nhiều việc đồng áng cho cậu làm.
Cậu muốn đi, nhưng trên lưng lại gánh vác nhiều trách nhiệm.
Trong kịch bản Cảnh Dịch nói tiếng địa phương, giọng nói lại đặc biệt rõ ràng trong suốt.
Lâm Hoan Hỉ xem một lúc thì cảm thấy buồn chán, cô nhìn qua Cảnh Dịch ngồi bên cạnh, người đàn ông đang dắm chìm trong kịch bản, vẻ mặt chăm chú.
Lâm Hoan Hỉ thu lại tầm mắt, mở điện thoại lên len lén mở game Kỳ tích noãn noãn.
Đang say mê chơi game, bên tai lại truyền đến thanh âm của Cảnh Dịch: Thú vị không?
Thú vị.
Trả lời xong, tay cầm điện thoại của Lâm Hoan Hỉ ấn nút khóa màn hình, cô ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Dịch xấu hổ cười: Ha ha....
Lúc đầu Cảnh Dịch không vui vì cô thất thần, mà Lâm Hoan Hỉ lại dùng cặp mắt đào hoa kia nhìn anh, cười cười với anh, hết thảy bất mãn lúc nãy đều tan biến thành hàng vạn hàng nghìn sự dịu dàng.
Thích một người, chính là lúc cô ấy nhìn bạn, trong lòng của bạn cũng vui vẻ.
Không nhớ ra?
Ừ.... Lâm Hoan Hỉ gật đầu,
"Thành thật mà nói.... tôi cảm thấy tạo hình của anh có hơi xấu."
Cảnh Dịch: Xấu chỗ nào?
Rõ ràng trước đây cô nói hình tượng của anh trong phim này là đẹp trai nhất mà!
"Mùi vị cặn bã của đất." sợ đả kích Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ còn nói,
"Nhưng mà anh diễn đứa bé ở nông thôn, tôi cũng có thể hiểu cho."
Cảnh Dịch: ....
Anh sầm mặt xuống tắt màn hình đi, sau đó mở đèn, trong nháy mắt, trong phòng trở nên sáng sủa.
Lâm Hoan Hỉ.
Đột nhiên bị gọi đầy đủ họ tên Lâm Hoan Hỉ trả lời tràn đầy khí thế: Có!
"Anh nhắc nhở em, họp báo chậm nhất là thứ hai, nếu như em không nhớ nổi...."
Nghe xong, khuôn mặt Lâm Hoan Hỉ trong nháy mắt xụ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!