Chương 9: (Vô Đề)

Câu này cô ấy nói to lắm.

Thẩm Lộ Châu nghe thấy từ xa, bị chọc cười.

Tôi ngượng ngùng gãi mũi, "Anh đừng để ý, bọn họ hay đùa vậy đó."

Thẩm Lộ Châu khẽ đáp, đưa hoa cho tôi, sau đó cúi đầu, hôn lên môi tôi.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Đây là trước cổng trường mà!

Đằng sau không phải là giáo viên trường anh ấy sao?

Xung quanh còn có rất nhiều bạn học quen biết tôi.

Thẩm Lộ Châu chỉ khẽ chạm rồi rời, cuối cùng xoa đầu tôi, "Nhớ em."

Tôi ôm bó hoa, đứng đơ tại chỗ, lắp bắp nói: "Tôi… tôi cũng vậy."

Trưởng phòng ký túc cười híp mắt chạy tới, "Soái ca, đã để thời gian cho hai người rồi, sao hôn ngắn thế?"

"Biết Kiều Y nhà chúng tôi là ai không?"

"Học bá! Người đẹp tâm thiện! Quan hệ tốt! Người theo đuổi từ đây xếp hàng đến Nam Cực, anh hỏi xem có ai không biết?"

Nói xong, các bạn học ra cổng trường mua đồ ăn và lấy đồ chuyển phát bắt đầu reo hò.

Còn có mấy em khóa dưới đỏ mặt hét lên: "Chị Kiều Y, bọn em cũng thích chị!"

Thẩm Lộ Châu cười khẽ, "Xin lỗi, tôi tỏ tình trước. Chị Kiều Y của mấy em bây giờ thích tôi."

Mọi người dần tản đi.

Tôi quay đầu lại thấy Trần Kỵ vẫn đứng đằng sau.

Hình như anh ta đến cùng cả nhóm.

Trần Kỵ đứng lẻ loi ở nơi không ai chú ý, hút thuốc.

Tôi nhớ, trước đây anh ta không hút thuốc.

Tôi rời ánh mắt, hỏi Thẩm Lộ Châu:

"Sao anh không báo trước khi đến?"

Thẩm Lộ Châu nói, "Trần Kỵ ở đây, không muốn làm em bực. Hơn nữa tối nay em còn có việc mà?"

"Ừ."

"Vậy thì mỗi người làm việc của mình, xong rồi tôi tìm em."

"Được."

Tôi kết thúc công việc khá sớm, tám giờ tối, đến khách sạn của Thẩm Lộ Châu và các bạn.

Vừa vào cửa, đã bị một người túm cổ tay kéo ra ngoài.

Chưa đứng vững, mùi rượu đã xộc đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!