Nói xong, anh ta không thấy được biểu cảm xúc động mà mình mong chờ trên mặt tôi.
Tôi giơ tay, không do dự tát anh ta một cái.
Trần Kỵ sững sờ, ôm mặt: "Y Y——em——"
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
Khi tôi chuẩn bị giơ tay tát cái thứ ba, Lâm Phi từ đâu chạy đến, đứng chắn trước mặt Trần Kỵ.
Cô ấy sợ hãi rụt cổ lại, giọng run run trách tôi: "Y Y… cậu đánh đủ chưa?"
"Bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi, cậu có tư cách gì đánh anh ấy?"
Nhìn hai người họ trước mặt, tôi bỗng thấy thật nực cười.
Những lời tôi nói với Trần Kỵ lúc nãy, Lâm Phi chắc chắn đã nghe rõ.
Cô ta cũng nên hiểu, hai cái tát kia, một nửa là tôi thay cô ta mà đánh.
Vậy mà cô ta lại chọn bảo vệ Trần Kỵ.
"Phi Phi," kể từ ngày xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên tôi gọi lại biệt danh của Lâm Phi, "Trước đây, tôi vẫn luôn thắc mắc, một người đàn ông thì có gì mà khiến chúng ta xa cách nhau. Giờ thì tôi hiểu rồi, bởi vì cậu hoàn toàn xứng với anh ta."
Nói xong, tôi lại tát thêm một cái vào mặt Lâm Phi.
"Hãy giữ chặt lấy người đàn ông của cậu, cả đời đừng chia tay."
12
Ra khỏi khu vui chơi, tôi mới chợt nhớ ra, hình như đã để quên Thẩm Lộ Châu ở bên trong.
Tôi gọi điện cho Thẩm Lộ Châu.
Sau khi bên kia bắt máy, chỉ còn lại tiếng ve sầu yên tĩnh của đêm hè.
Tôi có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện, quên mất anh."
Thẩm Lộ Châu cười nhẹ, "Thấy rồi, mấy cái tát đó đánh sướng thật."
Tôi ngồi xuống bồn hoa bên đường.
Chán chường nhìn những viên sỏi nhỏ bên lề đường, nói: "Thẩm Lộ Châu, tôi sắp quay về Bắc Kinh rồi."
"Ừ?"
"Chuyên ngành của tôi có lẽ sẽ phát triển tốt hơn ở miền Bắc…"
Những lời sau đó, tôi không nói ra.
Thật ra Trần Kỵ nói đúng.
Yêu xa rất khó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!