Cô ta vừa khóc vừa hỏi tôi trong điện thoại: "Cậu có thể tha thứ cho tôi không? Y Y, tôi biết tôi có lỗi với cậu, chỉ cần cậu chưa tha thứ, tôi sẽ không quay lại với Trần Kỵ, được không?"
So với cơn giận lúc mới phát hiện bạn thân phản bội, bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Cậu đang dùng đạo đức để trói buộc tôi à?"
"Nếu tôi không đồng ý, thì thành người khiến cậu yêu mà không được đáp lại, là tôi bá đạo ích kỷ, đúng không?"
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng nức nở của Lâm Phi.
Quả thật cô ta nghĩ như vậy.
Tôi khẽ cười, giọng nói thêm phần bất lực: "Lâm Phi, chỉ là một người đàn ông thôi mà."
"Cậu thích thì cứ lấy đi."
"Nhưng cậu không nên lừa dối và đùa giỡn với tôi."
"Điều đó, tôi mãi mãi không thể tha thứ. Cậu hiểu không?"
Cúp máy, Thẩm Lộ Châu đưa cho tôi một múi cam đã bóc sẵn.
"Bắt đầu rồi."
Cùng với tiếng nhạc vang lên, một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm.
Lâu đài khổng lồ hiện lên trong ánh hoàng hôn.
Rực rỡ chói lọi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Mối tình đơn phương đầy cay đắng kéo dài suốt bảy năm, chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi, cuối cùng cũng khép lại trong đêm nay.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lộ Châu cũng vừa cúi đầu nhìn tôi.
Trán anh ấy dính một chiếc lá cây.
Âm thanh từ đám đông tại hiện trường vang vọng khắp nơi, nhạc nền lớn đến rung cả tai.
Nếu tôi nói gì lúc này, chắc anh ấy cũng không nghe được.
Thế nên tôi chỉ tay lên trán mình.
Thẩm Lộ Châu khựng lại.
Cùng lúc đó, khi nhạc nền gần kết thúc, hàng chục chùm pháo hoa rực rỡ bay vút lên trời.
Bùm!
Dưới bầu trời rực sáng, Thẩm Lộ Châu cúi đầu hôn lên trán tôi.
Cảm giác tê tê lạ lẫm từ trán lan ra khắp cơ thể.
Làm tôi đứng sững lại ngay lập tức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!