Sắc mặt anh ta lạnh hẳn đi, "Cô khuấy đảo cuộc sống của tôi, làm bạn gái tôi tức giận bỏ đi, tôi đến quyền mời cô rời khỏi cuộc đời tôi cũng không có à?"
Anh ta kéo mạnh tôi đến trước đu quay ngựa gỗ.
Chỉ tay về phía không xa nói:
"Thấy chưa?"
"Đó mới là bạn gái của Thẩm Lộ Châu."
Chỉ thấy Thẩm Lộ Châu đứng trong ánh nắng lấp lánh.
Một cô gái mặc váy JK từ ngựa gỗ chạy xuống, cười toe toét cướp lấy lon coca Thẩm Lộ Châu mua cho tôi.
Thẩm Lộ Châu chỉ cười bất lực.
Trần Kỵ rút điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn với Thẩm Lộ Châu.
"Cô tưởng hôm đó, sao cậu ta biết cô không có chỗ ở?"
Tôi xem đoạn trò chuyện giữa anh ta và Thẩm Lộ Châu.
Trần Kỵ: "Anh em à, bạn gái tớ đang ở đây, không đi được, giúp tớ trông chừng Kiều Y với. Tối nay cô ấy không có chỗ ở."
Thẩm Lộ Châu trả lời "OK."
Trần Kỵ thu điện thoại lại, "Giờ thì sao? Cô vẫn nghĩ Thẩm Lộ Châu thích cô à?"
"Cô ở lại đây, chỉ càng làm phiền tất cả chúng tôi thêm thôi."
Tôi tự nhận trong chuyện tình cảm mình không đủ dũng cảm.
Nếu không thì đã chẳng giấu một mối tình đơn phương suốt bảy năm.
Tôi không muốn trải qua lần nữa.
Thế nên, bất chấp lời châm chọc lạnh lùng của Trần Kỵ, tôi đi về phía Thẩm Lộ Châu.
Chỉ vài bước, Thẩm Lộ Châu đã nhìn thấy tôi.
Cô gái trước mặt anh ấy đang hào hứng nói chuyện, Thẩm Lộ Châu đè đầu cô ấy xuống, giấu ra sau lưng.
"Cô ấy là ai vậy?"
Thẩm Lộ Châu mím môi, còn chưa kịp trả lời, cô gái phía sau đột nhiên ló đầu ra,
"Chào chị, em là em gái của anh Thẩm Lộ Châu, chị chắc là chị dâu em nhỉ?"
Tất cả cảm xúc tôi chuẩn bị trước bỗng chốc tan biến.
Chỉ còn lại bối rối.
"Em gái... ruột à?"
Thẩm Lộ Châu mặt không biểu cảm đẩy cô bé kia đi, "Không phải em bảo bạn đang đợi à? Tránh xa chúng tôi ra."
"Ò."
Không hiểu sao, Thẩm Lộ Châu có vẻ hơi nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!