Nhưng vì sĩ diện, không thể dựa sát vào Thẩm Lộ Châu.
Chỉ nắm c.h.ặ. t t.a. y anh ấy, bước chân vội vàng.
Cảm nhận lòng bàn tay tôi hơi đổ mồ hôi, Thẩm Lộ Châu siết tay tôi lại, "Chậm thôi, sẽ ra được mà."
Tôi gật đầu, nhưng luồng gió lạnh thổi sau lưng khiến tôi vô thức bước nhanh hơn.
Đột nhiên có tiếng hét chói tai của Lâm Phi ở một khúc cua.
Tôi run lên, Thẩm Lộ Châu kéo tôi lại, ôm vào lòng.
Luồng khí lạnh xung quanh biến mất.
Thay vào đó là thân nhiệt nóng hổi của Thẩm Lộ Châu.
"Suỵt..."
Hơi thở ấm áp của anh ấy lướt qua vành tai tôi.
Môi dường như chạm vào tôi.
"
"Ma" ở đằng kia, vừa nãy cậu suýt đ.â. m vào rồi."
Lâm Phi bên đó đã khóc vì sợ.
Tôi không còn giữ thể diện nữa, ôm chặt eo Thẩm Lộ Châu, lẩm bẩm: "Đừng để nó tới đây, làm ơn, đừng để nó tới đây…"
Thẩm Lộ Châu hình như cười khẽ, "Được."
Tiếng xích sắt như đang tiến gần đến sau lưng tôi.
Thẩm Lộ Châu ấn đầu tôi vào lòng, cười nói với NPC: "Anh bạn, tha cho bọn tôi đi được không? Bạn gái tôi nhát lắm."
Đối phương gầm gừ không cam tâm, kéo xích rời đi trong làu bàu.
Sau khi NPC rời đi, Thẩm Lộ Châu vẫn ôm tôi.
Tiếng tim đập vang lên dồn dập.
Còn lẫn trong hơi thở nóng bỏng và nhẹ nhàng.
Lúc này tôi mới nhận ra, chúng tôi có phần mờ ám.
"Đi tiếp được không?"
Giọng Thẩm Lộ Châu rất nhỏ, gần như thì thầm bên tai.
Mặt tôi hơi nóng, chuẩn bị buông tay, "Xin lỗi... tôi..."
Thẩm Lộ Châu nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, "Không có gì phải xin lỗi cả."
Câu nói ấy như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi vào tim.
Lòng bàn tay anh ấy đột nhiên như có lửa.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Trần Kỵ đứng bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!