Biển hoa đinh hương tím vươn ra qua hàng rào sắt cũ kỹ của khu dân cư kiểu cũ.
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa bay lả tả.
Đèn đường mờ mịt.
Trên mặt đất chỉ có hai cái bóng.
Tôi đang ngồi.
Và Thẩm Lộ Châu đang đứng.
Thẩm Lộ Châu nói: "Không sao đâu, cứ khóc đi, tôi sẽ giữ bí mật giúp cô."
Cảm xúc bị kìm nén cả một ngày cuối cùng cũng sụp đổ, tiếng nức nở vang vọng qua giàn hoa đinh hương, trong góc phố vắng vẻ của đêm tối.
Trước khi đến, tôi đã chuẩn bị tinh thần.
Bị từ chối cũng chẳng sao.
Ít ra vẫn còn có Lâm Phi bên cạnh tôi.
Trên đường đi, tôi và Lâm Phi nói chuyện rất rôm rả, từ đồ ăn đến địa điểm, thậm chí còn nói nếu tỏ tình thất bại sẽ đi quán bar nào để ăn mừng.
Nhưng suốt cả ngày, tôi đã phải chịu đựng sự sỉ nhục của Trần Kỵ và sự phản bội của Lâm Phi.
Cảm xúc đã đến giới hạn.
Thẩm Lộ Châu đứng cách tôi không xa phía sau.
Vừa hay tránh khỏi mặt tôi.
Giúp tôi che giấu khuôn mặt thê thảm của mình.
Đứng một lúc lâu, tôi mới đứng dậy với đôi mắt sưng đỏ.
"Cảm ơn anh hôm nay."
Thẩm Lộ Châu không nhìn vào mắt tôi, chỉ chăm chú vào điện thoại, lơ đãng đáp một tiếng:
"Còn ba tiếng nữa là trời sáng, nghỉ ngơi một giấc đi, công viên giải trí dời sang ngày kia, được chứ?"
Tôi khàn giọng nói "Được".
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát đi ngang qua, dừng lại trước mặt chúng tôi.
Cửa xe hạ xuống, người bên trong thân thiết chào Thẩm Lộ Châu.
"Tiểu Châu, đây là bạn của cháu đúng không?"
Thẩm Lộ Châu ừ một tiếng, "Cô ấy không đặt được khách sạn, dì Trần nói tối nay có thể ở nhà dì. Phiền chú đưa cô ấy qua đó."
"Yên tâm đi, lên xe nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!