Thẩm Lộ Châu đưa cho tôi một ly nước ép dưa hấu, thản nhiên nói, "Gan nhỏ thì đừng dắt ra gặp người."
Lại tiện tay bóc một nắm hạt dẻ cười, "Bóc nhẹ thôi, đừng làm người ta sợ chết."
Phụt —
Mấy người xung quanh không nhịn được, bật cười.
Sắc mặt Lâm Phi có chút khó coi, mượn cớ đi vệ sinh rồi chạy ra ngoài.
Nửa sau bữa tiệc sinh nhật, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, định rút lui sớm.
Đúng lúc Thẩm Lộ Châu ra ngoài nghe điện thoại, tôi liền đứng dậy đi theo.
Tôi chỉ muốn cảm ơn Thẩm Lộ Châu một tiếng.
Tôi đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, khi rơi vào hoàn cảnh khó xử nhất, chính anh là người đã giúp tôi thoát ra.
Hành lang bên ngoài ánh sáng mờ mờ.
Thẩm Lộ Châu đang đứng ở cuối hành lang nghe điện thoại.
Giọng anh lạnh lùng, hơi hạ thấp xuống.
Vang vọng giữa hành lang.
Lúc này tôi mới biết, anh là chủ tịch hội sinh viên của trường bọn họ, lẽ ra tối nay có việc khác.
Nhưng anh đã hoãn lại để đến buổi tiệc này.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đứng cách đó vài bước, định đợi anh nói chuyện xong.
Thẩm Lộ Châu nhìn thấy tôi, dừng giọng lại, "Tí nữa gọi lại cho cậu."
Cúp máy rồi quay sang hỏi tôi: "Sao thế?"
"Tối nay, cảm ơn anh."
Thẩm Lộ Châu tựa người vào bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn tôi, ngay lúc tôi nghĩ chắc mặt mình dính gì đó, thì anh đột nhiên hỏi:
"Ngày mai có muốn đi công viên trò chơi không?"
"Với tôi?"
"Không thì với ai?"
Thẩm Lộ Châu nửa cười nửa không hỏi: "Không phải cô đăng lên vòng bạn là sẽ đi công viên sao? Không lẽ đến đây rồi lại về tay trắng?"
Gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen rối nhẹ của anh, tà áo sơ mi trắng khẽ bay lượn.
Anh cứ lười nhác nhìn tôi như thế, lại khiến nỗi tủi thân mà tôi cố kìm nén dâng trào.
Tôi cúi gằm đầu, lau khóe mắt, "Cảm ơn anh, vậy mai tôi mời anh ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!