Chương 12: (Vô Đề)

Chuyện sau đó thì không rõ nữa.

Cuộc sống của họ, không liên quan gì đến tôi.

Hôm ấy, Thẩm Lộ Châu đáp máy bay đến Bắc Kinh.

Buổi chiều trời ấm áp, mùa thu kéo dài.

Tôi từ xe taxi nhảy xuống, gió thổi tung mái tóc vừa mới chải chuốt xong.

Thẩm Lộ Châu xách một chiếc vali da đen, tựa lười trên trụ đá ven đường, hai chân dài bắt chéo tùy ý, vẫy tay gọi tôi.

"Bạn gái à, lâu quá không gặp."

Nhiều năm sau khi tốt nghiệp, tôi và Thẩm Lộ Châu bận rộn vẫn về quê một chuyến.

Lớp trưởng nghe nói vậy liền nhất quyết tổ chức một buổi họp lớp.

Tối hôm đó, tôi lại gặp Trần Kỵ và Lâm Phi.

Thật ra ban đầu tôi không nhận ra Trần Kỵ.

Anh ta đã thay đổi rất nhiều so với năm xưa.

Mặc vest, thắt cà vạt, mồ hôi đầy đầu, đi khập khiễng vào trong, lần lượt phát danh thiếp cho từng người.

"Ôi chà, giờ tổng giám đốc Trần đang làm to ở đâu thế?"

Nếu lớp trưởng không đùa gọi anh ta là tổng giám đốc Trần, tôi căn bản không nhận ra đó là Trần Kỵ.

Trần Kỵ lúng túng, "Công ty môi giới bất động sản thôi, tạm đủ sống, mọi người có nhu cầu cứ tìm tôi, tôi giảm giá cho."

Mọi người đều im lặng.

Dạo này làm môi giới nhà đất không dễ.

Các cửa hàng nhỏ trong thị trấn gần như phá sản hết.

Trần Kỵ nhìn thấy tôi và Thẩm Lộ Châu, do dự mãi mới mở lời: "Hai người ở lại Bắc Kinh à?"

"Ừm."

Tôi đáp lễ phép, không nói thêm gì nữa.

Ngược lại, lớp trưởng giống như đổ đậu, đem chuyện của tôi và Thẩm Lộ Châu nói ra hết: "Kiều Y và Thẩm Lộ Châu không tầm thường đâu nhé, hai người có công ty riêng, khởi nghiệp ở Bắc Kinh, nghe nói mấy năm nay kiếm được không ít..."

Trần Kỵ càng thêm lúng túng.

Từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu uống rượu.

Lâm Phi thì bận nghịch điện thoại, vẻ mặt lơ đãng.

Bạn nữ bên cạnh thấy tôi nhìn Lâm Phi, vội ngăn tôi lại, "Biết hai người từng thân, nhưng khuyên cậu đừng bận tâm nữa, người cuối cùng bênh vực cô ta đã bị hại thảm rồi."

Tôi ngẩn người, "Sao cơ?"

"Năm ngoái, Lâm Phi vì một gã đàn ông mà mượn bạn thân 20 vạn, sau đó gã đàn ông chạy mất, bạn gái đó bị bệnh, Lâm Phi không trả được tiền, chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bệnh nặng hơn, bị người nhà đưa lên thành phố chữa trị. Đúng là kẻ vong ân, đầu óc chỉ toàn yêu đương, ai giúp ai thiệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!