Chương 1: (Vô Đề)

Năm thứ bảy tôi thầm yêu anh ấy, dưới sự cổ vũ của bạn thân.

Tôi xách hoa và bánh kem, ngồi chuyến tàu suốt đêm để đến tỏ tình với anh ấy.

Thế nhưng lại bắt gặp họ hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt.

Anh ta ôm bạn thân tôi, giọng lạnh nhạt hỏi: "Cậu đến làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?"

Tôi lôi thôi lếch thếch, đang định mở miệng giải thích.

Bạn cùng phòng của anh ta ở bên cạnh khẽ cười một tiếng: "Bạn gái tôi mang bánh tới cho tôi, liên quan gì đến cậu?"

01

Tôi xách bánh kem đến sân bóng rổ thì thấy Trần Kỵ đang đè bạn thân tôi là Lâm Phi lên lan can mà hôn.

Lâm Phi cũng chỉ sững người một giây, rồi vòng tay ôm lại Trần Kỵ.

Hai người họ ôm nhau sâu đậm, hôn đầy tình cảm.

Trời oi bức như thiêu đốt.

Tôi đứng bên ngoài sân bóng rổ, vì ngồi tàu cả đêm nên đầu nặng chân nhẹ.

Chỉ cảm thấy tiếng hò reo xung quanh như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi.

"Vừa nãy bọn tôi còn cá cược xem anh Kỵ có cưa đổ Lâm Phi không cơ."

"Mập mờ bao lâu rồi, cũng nên ở bên nhau thôi."

"Nào nào! Trả tiền đi!"

Nghe đến đây, tay tôi đang ôm hoa và bánh bỗng chốc mất hết sức lực.

Trên điện thoại là tin nhắn vừa được Lâm Phi gửi đến.

"Trần Kỵ đang ở sân bóng rổ, mau đến tỏ tình đi!"

02

Trời u ám.

Gió cũng bắt đầu nổi lên.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi nén nhục nhã và thất vọng, chạy thật nhanh ra khỏi sân bóng rổ.

Phía sau vang lên tiếng Lâm Phi lo lắng gọi.

Cô ấy sắp khóc đến nơi rồi.

"Y Y... không phải như cậu nghĩ đâu..."

"Cậu nghe tớ giải thích đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!